HỢP ĐỒNG TÌNH ÁI - CHƯƠNG 29: “ANH KHÔNG CHO EM RA GIƯỜNG – VÌ GIƯỜNG VẪN CHƯA HẾT YÊU EM”

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:34:20
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

HỢP ĐỒNG TÌNH ÁI – PHẦN 2

CHƯƠNG 29: “ANH KHÔNG CHO EM RA GIƯỜNG – VÌ GIƯỜNG VẪN CHƯA HẾT YÊU EM”

Sáng hôm sau – Biệt thự Lục Trạm Thần, 9:06 sáng

Mùi nắng len qua rèm trắng.

Ngoài cửa sổ, rừng thông Đà Lạt khẽ lay gió như thở cùng căn phòng.

Căn phòng ngủ vẫn còn hơi ấm từ đêm qua – nơi hai cơ thể hòa làm một trong hơi thở run rẩy.

Hạ An lười biếng trở mình, chiếc chăn mỏng kéo xuống vai để lộ bờ lưng trần ửng hồng.

Cô giật mình khi bàn tay to lớn bất ngờ kéo ngược cô vào lòng, một giọng trầm thấp vang lên sau gáy:

“Muốn đi đâu?”

“Đi... đánh răng.” – Cô lí nhí, giọng còn khàn vì… rên quá nhiều tối qua.

“Không được.” – Anh siết chặt eo cô.

“Anh chưa cho phép. Giường vẫn còn nhớ em.”

Cô quay người lại, đánh nhẹ lên n.g.ự.c anh:

“Lục Trạm Thần!

Hôm qua… đã ba lần rồi còn chưa đủ sao?”

Anh nhướn mày, ánh mắt sáng như thể vẫn chưa hề thỏa mãn.

“Lần đầu là ‘kết hôn’, lần hai là ‘trả thù 7 năm’, lần ba là ‘chính thức động phòng’.

Vậy còn lần bốn… để làm gì nhỉ?”

Cô đỏ mặt quay đi, giấu đầu vào gối:

“Lần bốn để… cho anh nấu bữa sáng! Mau đứng dậy!!”

15 phút sau – bếp biệt thự

Hạ An ngồi co chân trên ghế cao, mặc áo sơ mi trắng quá khổ của Trạm Thần, cổ áo xộc xệch để lộ vết hôn dài đến tận xương quai xanh.

Anh đang đứng nấu trứng ốp la, cà phê đã pha, bánh mì vừa nướng xong.

Ánh mắt anh không rời cô dù chỉ một giây.

“Nhìn gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-29-anh-khong-cho-em-ra-giuong-vi-giuong-van-chua-het-yeu-em.html.]

“Nhìn vợ mình s.e.x.y mà không cần cố.” – Anh đáp tỉnh bơ.

Cô lườm anh:

“Sáng nay... em không đi nổi cầu thang.

Tại ai?”

“Tại vợ quyến rũ quá.” – Anh nhún vai.

“Chứ anh định chỉ ‘ôm ngủ’ thôi đó chứ.”

Cô phì cười, ném một miếng bánh mì vào anh.

Anh bắt được, cắn một miếng rồi đút ngược cho cô – ánh mắt dịu dàng đến mức tim cô mềm nhũn.

“Trạm Thần…”

“Ừ?”

“Anh... thật sự rất biết cách... yêu.”

“Vì người anh yêu là em.

Và chỉ em thôi.”

Bỗng chuông cổng vang lên.

Trạm Thần liếc camera – sững người.

“Chết thật.”

“Gì vậy? Trộm hả?”

“Không…

Là Lục phu nhân – mẹ anh.

Và cả dàn họ hàng kéo tới chúc cưới bất ngờ.”

Hạ An: !!!

“Anh đi mà đón! Em không ra đâu! Em… chưa mặc đồ!”

“Không sao. Mẹ anh từng là lính. Còn em... tối qua là chiến binh giỏi nhất.” – Anh nháy mắt, rồi hôn lên môi cô một cái.

“Trạm Thần!!!”

Loading...