HỢP ĐỒNG TÌNH ÁI – PHẦN 2
CHƯƠNG 14: ANH TA GỌI EM LÀ… “MIRA”?
Venice – nước Ý.
Thành phố của những con kênh, những cây cầu, và tình yêu trôi lững lờ theo từng mái chèo.
Hạ An ngồi trên thuyền gondola, đầu tựa lên vai Trạm Thần, mái tóc dài nhẹ tung trong gió.
Ánh mắt cô trong veo nhìn bầu trời xanh, còn anh thì chỉ nhìn cô – như cả thế giới đã gói gọn trong khung cảnh này.
“Vợ anh, em có biết nơi này được mệnh danh là ‘thành phố của những lời thề’ không?”
“Vì sao?”
“Vì người ta nói… ai hôn nhau dưới cây cầu than thở khi hoàng hôn buông xuống, sẽ bên nhau trọn kiếp.”
“Vậy chúng ta có hôn chưa?” – Cô nheo mắt.
“Chưa.” – Anh kéo cô sát hơn, giọng trầm thấp:
“Nhưng tối nay, anh sẽ hôn em dưới mọi cây cầu của Venice. Và… trên giường nữa.”
Cô bật cười, đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c anh:
“Tổng tài gì mà mê gái quá vậy!”
“Vợ anh đẹp như vậy, anh không mê… thì mê ai?”
Khi thuyền cập bến khu phố cổ, họ nắm tay nhau tản bộ qua những con hẻm đá lát cổ kính, ghé vào các gian hàng bán mặt nạ Venice và vải ren thủ công.
Hạ An đang mải xem một chiếc mặt nạ pha lê lấp lánh thì một giọng nam trầm bất ngờ vang lên sau lưng:
“Mira… là em sao?”
Cô khựng lại.
Toàn thân như bị đóng băng.
Trạm Thần nhíu mày, quay phắt lại.
Một người đàn ông mặc vest xám, vóc dáng cao lớn, tóc nâu xoăn nhẹ, ánh mắt xanh sẫm đầy ngỡ ngàng – đang nhìn chằm chằm vào Hạ An như thể vừa gặp lại người thân thất lạc.
“Anh… gọi cô ấy là gì?” – Giọng Trạm Thần lạnh như băng.
Người đàn ông sững lại, nhìn từ anh sang Hạ An.
“Mira… em không nhớ anh sao?
Em biến mất ba năm trước, cả nước Anh tìm em.
Mẹ em… đã suýt mất mạng vì nghĩ em c.h.ế.t rồi…”
Hạ An run rẩy, môi trắng bệch.
“Tôi… tôi không biết anh là ai…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-14-phan-2-anh-ta-goi-em-la-mira.html.]
Trạm Thần lập tức vòng tay ôm chặt lấy cô, chắn ngang giữa hai người.
“Cô ấy là Hạ An – vợ tôi. Và tôi không cho phép ai làm cô ấy hoảng loạn.”
Người kia nhìn anh một lúc lâu, rồi lùi lại, thở ra một tiếng như kìm nén cảm xúc:
“Xin lỗi… Nhưng nếu đúng là Mira… thì cô ấy không chỉ là vợ anh đâu.”
“Cô ấy là người thừa kế của nhà Miranda – đế chế kim hoàn tại Anh quốc.
Và là… hôn thê đã mất tích của tôi.”
Không khí đóng băng.
Hạ An cứng người, mắt hoảng loạn.
“Không… em không biết gì cả…
Em chưa từng đến Anh… chưa từng tên Mira…”
Trạm Thần nắm tay cô thật chặt:
“Không sao. Em là Hạ An – vợ anh.
Bất kể quá khứ là gì… anh sẽ cùng em đi đến tận cùng.”
Đêm ấy – tại phòng khách sạn.
Hạ An ngồi co chân trên giường, tay nắm chặt ly trà nóng nhưng mắt vô hồn.
“Em cảm giác trong đầu mình… có gì đó không đúng.
Có những cơn mơ rất lạ. Em thấy… biển, thấy tuyết… thấy ai đó gọi em là ‘Mira’.”
Trạm Thần ngồi đối diện, ánh mắt không hề rời cô:
“Nếu quá khứ em từng bị tổn thương, thì có thể trí nhớ đã bị chôn vùi theo cách vô thức.”
“Anh có sợ không? Nếu em thật sự không phải là em…”
Anh bước đến, quỳ một gối trước mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô:
“Anh không quan tâm em là ai. Mira hay Hạ An…
Anh chỉ biết: em là người mà anh yêu. Và anh sẽ bảo vệ đến cùng.”
Nhưng anh không biết… đêm đó, có một cuộc gọi lạ từ Anh quốc được chuyển đến điện thoại cô – không tên, không số.
Khi Hạ An mở máy, một giọng nữ cất lên bằng tiếng Anh chuẩn như d.a.o cứa vào tim:
“Em tưởng em trốn được bao lâu nữa, Mira?
Cả gia tộc Miranda… đang chờ em về thanh toán món nợ m.á.u năm xưa.”