Biệt thự Lục Trạm Thần cách trung tâm thành phố 40 phút lái xe – một công trình kiến trúc hiện đại, hòa trộn giữa sự sang trọng và lạnh lẽo. Những bức tường kính cao vút, hành lang dài hun hút, và nội thất tông đen – trắng khiến Hạ An cảm thấy như đặt chân một thế giới khác.
Cô lặng giữa sảnh lớn, chiếc vali nhỏ trong tay dường như quá lạc lõng trong gian lạnh băng .
“Căn phòng của em ở lầu hai, hướng ban công vườn.” – Lục Trạm Thần lạnh nhạt lên tiếng, nhưng ánh mắt rời khỏi cô lấy một giây.
“Cảm ơn.” – Cô cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng gió.
“…” – Anh bước gần, cúi xuống thì thầm sát tai – “…từ giờ, em sẽ ngủ cùng .”
Cô ngẩng đầu, kịp phản ứng thì bàn tay khẽ nâng cằm cô lên. Đôi mắt tối , còn vẻ giễu cợt, mà là thứ ánh đậm chất chiếm hữu khiến khác nghẹt thở.
“Đừng tưởng em nhận tin nhắn đe dọa.” – Giọng trầm đục. “Tôi đang cố gắng giữ em an . Em càng giấu giếm, càng điên lên.”
“Anh xem điện thoại ?” – Cô lùi một bước.
“Tôi kiểm tra thứ khi em còn là của .” – Anh đáp, chút ngại ngần.
Cô cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Là giận? Là sợ? Hay là… nỗi buồn vì cảm thấy bao giờ quyền tự do?
Tối hôm đó, bữa ăn im lặng, đưa cô lên phòng. vì căn phòng hướng ban công như lời ban chiều, kéo tay cô phòng ngủ lớn nhất ở tầng ba – nơi ở.
“Anh đùa.” – Anh , đặt tay lên eo cô. “Em ở đây. Với .”
Hạ An giữa căn phòng rộng lớn, nơi chiếc giường king size phủ ga trắng kiêu hãnh ở trung tâm. Cô siết chặt tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hop-dong-tinh-ai/chuong-11-gan-gui-khong-loi-thoat.html.]
“Anh gì ở nữa, Lục Trạm Thần? Tôi ngủ với . Tôi ký hợp đồng. Tôi còn làm gì để lòng đây?”
Anh bước đến phía cô, ôm siết lấy vòng eo thon, đặt cằm lên vai cô thì thầm:
“Không là lòng… mà là rời khỏi .”
Tim cô thắt .
Anh xoay cô , áp cô cửa kính. Ngoài là màn đêm, trong đây là ngọn lửa âm ỉ từng tắt.
“Em càng chạy, càng giữ.”
“Anh điên …” – Cô thở hắt.
“Ừ. Điên vì em.”
Chưa để cô phản kháng, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô. Nụ hôn hôm nay khác đêm – còn chỉ là trừng phạt, mà cả sự dịu dàng, cả sự run rẩy nhẹ... thật.
Chiếc áo ngủ cô vén lên dễ dàng. Từng lớp rào cản phá bỏ. Tấm lưng cô chạm lớp kính lạnh ngắt, còn thể thì nóng rực từng cú va chạm của .
Anh như hòa tan cô cơ thể .
Và cô, hiểu … đẩy nữa.
Cô rên khẽ khi khẽ cắn lên vai. Cảm xúc hỗn loạn cuốn lấy họ như một cơn sóng ngầm cuồng nhiệt – còn lý trí, chỉ còn bản năng và cảm giác chiếm hữu đến cực đoan.
Đêm đó, cả hai chìm trong tiếng thở dốc, tiếng thì thầm đứt quãng, và... một thứ gì đó đang lớn dần, âm thầm... mang tên tình yêu.