"Không . Năm ngoái nhận những lễ vật sinh thần nào, danh sách vẫn còn chứ?"
Hôn thư mang , cũng bớt một chuyến đích đưa đến cho bọn họ.
Ta tự , dù trở về phủ một năm, cũng thể nào sánh với mười năm tỷ tỷ Thẩm Tư Họa bầu bạn bên cạnh phụ mẫu.
là huyết mạch chính thống của Thẩm gia, những lễ vật sinh thần , lẽ thuộc về .
Sơ lược tính qua, cũng nhiều lắm.
Ta dặn Minh Hạ sắp xếp , bộ mang đổi thành ngân lượng, để tiện hơn một chút.
"Nhị tiểu thư, khối ngọc bội cũng cầm ?"
Ngọc bội Thụy Hạc hàm châu—vật truyền đời dành cho nữ nhi Thẩm gia.
Lẽ , mẫu sớm trao nó cho Thẩm Tư Họa, nhưng đến sinh thần của năm ngoái, nàng kiên quyết trả .
Sau đó, nàng trốn trong phòng suốt cả đêm.
Hôm , trong yến tiệc mừng sinh thần, phụ mẫu đều vội vàng an ủi nàng, chỉ lặng lẽ ăn hết bát mì trường thọ một .
Ngọc bội trong lòng bàn tay lành lạnh, tỏa rét buốt.
"Cầm , hẳn là thể đổi ít bạc."
"Vậy còn cái ?"
Một chiếc trâm gỗ đồng tâm.
Tiêu Hoài Yến tặng.
Không lễ vật sinh thần, mà là vật đính kèm khi tặng ngày b.ắ.n hạ đại nhạn.
Trâm gỗ chạm khắc tinh xảo, bên khắc một chữ nhỏ—A Chỉ.
Toàn trâm dày đặc những đường nét khắc chạm, phảng phất như tình ý tương tư quấn quýt chẳng rời.
"Cái thì thôi, đáng tiền, tránh để chưởng quỹ nhạo."
Dứt lời, thuận tay ném nó chậu than.
Lửa bùng lên, trâm gỗ cháy thành tro bụi.
Còn một thứ nữa...
Ánh mắt cuối cùng dừng bộ giá y .
Hoa Triều Đồng Tâm Y.
Từ năm ngoái may xong, kích cỡ là của Thẩm Tư Họa.
Sau khi trở về, vẫn luôn bận rộn chữa trị chân cho Tiêu Hoài Yến, thời gian chuẩn giá y mới, nên từng đổi.
Phụ mẫu còn nhớ đến hôn thư, nhưng quên mất bộ giá y .
Đang suy nghĩ thì đến.
Đại nha trong phòng mẫu vội vã chạy đến tìm .
"Nhị tiểu thư, phu nhân sai nô tỳ đến lấy giá y."
Minh Hạ nhịn , giận dữ :
"Các như chứ? Sáng sớm lấy hôn thư, giờ đòi cả giá y, từng nghĩ đến nhị tiểu thư của chúng ?"
Ta kéo nàng , giọng bình thản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoi-quy-danh-vi/2.html.]
"Không . Ta tự mang đến ."
Tiện thể, cũng chuyện với bọn họ.
3.
Phòng của Thẩm Tư Họa ngay gần nơi phụ mẫu ở.
Những ngày nàng rời khỏi nhà, hoa cỏ trong viện đều do mẫu đích chăm sóc.
Ta ngoài cửa, qua song cửa sổ, lặng lẽ bốn bọn họ quây quần bên , ấm áp và thuộc.
Thẩm Tư Họa tựa lòng mẫu , chẳng để tâm đến cây trâm ngọc tóc, cứ thế dụi đầu n.g.ự.c bà.
Thì , làm nũng là như .
Đêm đó, khi mẫu ôm lòng, bà gần như chẳng dám nhúc nhích, chỉ sợ chiếc trâm tóc làm đau.
"Được , trở về là , đừng nữa, ngoan nào."
"Mẫu , nữ nhi sai , sẽ tùy tiện rời nữa."
"Không , con gái mà, đôi lúc giận hờn chút cũng là bình thường. Ta và phụ con làm trách ."
"Vậy thì ... chỉ là... còn Tư Chỉ..."
Nói đến đây, ánh mắt nàng lướt qua Tiêu Hoài Yến và phụ .
Phụ khẽ hắng giọng:
"Hoài Yến, con ."
Tiêu Hoài Yến chậm rãi vuốt ngón tay, giọng điềm đạm cất lên:
"A Chỉ đối với , nhưng cũng thể phụ lòng Tư Họa."
"Bá phụ, trong triều cũng tiền lệ nạp bình thê, chỉ là nếu để cả hai cùng ngày cửa, e rằng sẽ khiến Tư Họa chịu thiệt thòi."
"Theo ý con, chi bằng để A Chỉ tạm lánh đến chùa một thời gian. Chờ và Tư Họa thành một tháng , sẽ đón nàng trở về, ?"
Mẫu trầm mặc giây lát, gật đầu:
"Cũng . A Chỉ từ nhỏ ở bên chúng , cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nếu gả , cũng chắc tìm mối . Hoài Yến chê con bé, đó là phúc phận của nó ."
"Ta lát nữa sẽ với nó."
"Không cần ."
Ta đẩy cửa bước .
Một cơn gió lạnh lùa thẳng trong.
Mẫu lập tức ôm chặt lấy Thẩm Tư Họa hơn.
Gương mặt bà thoáng hiện vẻ khó xử:
"A Chỉ, chúng cũng chỉ cho con. Nửa năm qua, con thường xuyên Tiêu phủ, quả thực tiện để bàn chuyện hôn sự khác."
"Hơn nữa, Tư Họa hiểu chuyện, tài nghệ cũng tinh thông, hai tỷ cùng ở một chỗ, thể chăm sóc lẫn ."
Nghe thật chí tình chí lý.
Năm , lão nhân đam mê d.ư.ợ.c lý ép thử thuốc, c.ắ.n răng chịu đựng, hề rên rỉ. Hắn bóp chặt cằm , giọng điệu cũng dịu dàng như thế.
Cho một chén cơm để sống, để thử t.h.u.ố.c giúp , còn thể kiện dưỡng thể, tất cả cũng chỉ vì cho .
Ta nuốt xuống chua xót trong lòng, bình tĩnh đáp: