Dường như vĩnh viễn sống trong logic của riêng , dùng cách của để đánh giá thứ, bao gồm tình cảm, bao gồm trách nhiệm.
Còn , sớm đặt chân vũng lầy đó dù chỉ nửa bước.
Tôi thật sự chọc tức đến bật .
Bản thỏa thuận ly hôn ký đó, nhớ rõ các điều khoản.
“Tạ Liễm Chi, quên ?”
Tôi trần thuật sự thật.
“Trên Thỏa thuận tiền hôn nhân, từ bỏ tất cả tài sản, yêu cầu duy nhất là Tạ Thư Duẫn từ nay về còn liên quan gì đến nữa.
Tôi từ bỏ quyền nuôi con, cũng miễn trừ nghĩa vụ cấp dưỡng. Giấy trắng mực đen, là ký tên.”
Đối với Tạ Thư Duẫn, từng tình yêu.
Thằng bé là m.á.u mủ ruột thịt của .
lòng là thịt, cũng sẽ lạnh, sẽ đau.
Dường như Tạ Liễm Chi còn gì đó, môi mấp máy.
nữa.
Tôi trực tiếp .
Buổi tối tan làm, hầm gửi xe yên tĩnh trống trải.
Chiếc Maybach màu đen quen thuộc đỗ ở vị trí dành riêng cho nó.
Tôi kéo cửa xe , Cố Huyền Giản đang cúi đầu xem máy tính bảng xử lý email.
Nghe thấy động tĩnh, đặt máy tính bảng xuống, tự nhiên đưa tay sang.
Nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay , đầu ngón tay ấm áp khô ráo.
“Nghe , hôm nay Tạ Liễm Chi tìm đến công ty ?”
Giọng bình thường, như đang chuyện thời tiết.
“Cảng Thành và Thành phố A cách ngàn dặm, thật sự khó cho , tin tức nhạy bén, hành động còn nhanh hơn.”
Tôi khẽ , dựa lưng ghế.
“Ai ai trong công ty mà chuyện của em và nhà họ Tạ, hẹn và sự đồng ý ngầm từ nội bộ, ngay cả cổng lớn cũng . Anh xem, là ai tạo điều kiện cho ?”
Cố Huyền Giản giả bộ trầm tư, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ mu bàn tay .
“ , ai khả năng lớn đến , thể để chứ?”
Tôi nghiêng , đưa tay , nhẹ nhàng vỗ vỗ má , giống như đang trêu chọc một chú chó lớn.
“Chắc chắn là chú chó canh cửa của công ty canh chừng kỹ, vô ý để lọt .”
Anh khẽ “Gâu” một tiếng.
Trong ánh mắt mang theo chút vẻ thản nhiên và xảo quyệt khi vạch trần.
Thật sớm nghĩ đến .
Hồi đó đám cưới ở Cảng Thành, danh sách khách mời đích duyệt, tuyệt đối sơ suất.
Có năng lực đưa Tạ Liễm Chi đúng lúc cuối cùng, sai sót chút nào.
Chỉ Cố Huyền Giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoi-han-muon-mang/chuong-7.html.]
Tương tự, thể để Tạ Liễm Chi , cũng chỉ .
Anh làm những điều , vì ác ý.
Anh đang dùng cách của , để tận mắt xác nhận, đàn ông đó vẫn sống trong logic cố chấp của , chẳng hề tiến bộ chút nào.
Anh thấy mà đoạn tuyệt với quá khứ, cuộc sống hiện tại thật sự thanh tịnh và định bao.
Anh dùng cách cực đoan , giúp , cũng giúp chính .
Hoàn hàn c.h.ế.t cánh cửa dẫn đến quá khứ, cầu một sự an lòng.
Tôi thấy trong mắt một tia căng thẳng khó nhận , đang chờ đợi sự xác nhận.
Trong lòng mềm một chút.
Tôi nghiêng qua, ôm lấy , đặt cằm lên vai .
“Huyền Giản,”
Giọng nhẹ, nhưng đủ rõ ràng.
“Anh cần làm những điều . Em đối với , sớm còn chút lưu luyến nào . Hiện tại, , chỗ của em,”
Tôi nhẹ nhàng chỉ n.g.ự.c .
“đều chỉ thôi.”
Cơ thể khẽ khựng một chút, ngay đó ôm chặt hơn, giọng nghẹn trong hõm cổ .
“Thật ? Anh luôn lo sợ. Dù lúc chỉ chậm một bước, bỏ lỡ em ...”
“Em sẽ cả. Em sẽ dùng tất cả thời gian , để chứng minh điều đó cho .”
Anh im lặng vài giây, đó nặng nề “Ừm” một tiếng, tay ôm càng siết chặt hơn.
“Đi thôi, chúng về nhà.” Anh .
“Chiêu Nhiên nhớ chúng .”
Nghĩ đến khuôn mặt mềm mại, nhỏ nhắn của con gái, khóe miệng bất giác cong lên.
“Được, về nhà thôi.”
Khi xe chạy sân, Dì Lưu chờ, nhỏ:
“Chiêu Nhiên tỉnh một , uống sữa xong ngủ .”
Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, Chiêu Nhiên trong nôi, ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
Cố Huyền Giản một bên, hiền lành.
Nửa đêm, giật tỉnh giấc vì tiếng bất thường của Chiêu Nhiên.
Sờ trán con, nóng bỏng.
Nhiệt kế hiển thị ba mươi chín độ năm.
Bác sĩ riêng của gia đình xin nghỉ phép về quê, bác sĩ mới thuê thì mai mới chính thức làm.
Chỉ thiếu đúng một đêm . Tôi và Cố Huyền Giản lập tức quấn chặt chăn cho con gái, lái xe vội vã đến bệnh viện tư nhân hàng đầu trong thành phố.
Cấp cứu, xét nghiệm, dùng thuốc.
Cả đêm bận rộn và lo lắng thắt tim.
Mãi đến khi trời hửng sáng, cơn sốt cao của Chiêu Nhiên cuối cùng cũng hạ xuống.