Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Hải Vân cựa mình tỉnh dậy, đầu óc rối bời. Chắc là tối hôm qua mệt quá nên cô leo lên giường nằm ngủ, do oán khí quá nặng nên mới gặp ác mộng. Có điều tại sao bên tai cô chỉ toàn tiếng khóc lóc thảm thiết thế này? Cô ngồi dậy nhìn quanh. Khắp gian phòng đều là đàn ông mặc vest đen đang quỳ gối, một vài người đang khóc lóc rất thê lương. Nhưng tiếng khóc thảm thiết nhất là của 1 phụ nữ bên cạnh giường, người này có ngoại hình rất đẹp, gương mặt thanh tú, cằm V line, mắt to lông mi dài, bờ môi cong gợi cảm, dáng vẻ thì mỏng manh, yếu đuối khiến đàn ông thoạt nhìn đã muốn che chở. Bộ đồ trắng thê lương như tang phục cũng không thể làm lu mờ nhan sắc của cô ta. Ngoại hình cô ta lại rất giống với thằng nhóc tối hôm qua cô gặp.
Cô đứng dậy, nhìn họ bằng ánh mắt ngơ ngác, rồi buột miệng hỏi:
- Các người là ai? Đây là đâu? Bố mẹ tôi đâu?
Ngay lập tức tiếng khóc im bặt, trên mặt ai nấy đều bàng hoàng, thất kinh nhìn cô như xác ướp sống lại. Người phụ nữ nín khóc, sau 1 thoáng bàng hoàng liền đứng dậy ôm hôn, sờ nắn cơ thể cô:
- Ngọc Linh. Con tỉnh rồi sao? Ơn trời! Cục cưng của mẹ.
Hoàng Hải Vân nhột chịu không nổi, theo phản xạ tự nhiên hất tay người phụ nữ này ra, lùi vài bước, thế nào lại ngã xuống giường. Chắc vừa tụt huyết áp rồi.
Trong phòng xôn xao tiếng bàn tán:
"Không xong rồi, cậu chủ bị mất trí nhớ".
"Phải có cách chữa trị chứ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoan-doi-linh-hon/chuong-5-bat-ngo-xuyen-khong.html.]
"Tỉnh lại là tốt rồi, chỉ sợ cậu ấy không qua khỏi thì lấy ai nối dõi", …
Cô nghe 1 hồi mà đầu óc quay mòng mòng. Họ gọi cô là "cậu chủ". Cô cố ý nhéo lên đùi vài cái xem có phải đang mơ không thì cảm thấy đau thấu trời xanh. Cô liền đứng dậy, lại gần chiếc gương trong phòng. Không ngờ, hình ảnh phản chiếu trong gương lại là thằng nhóc tối hôm qua.
Không lẽ chuyện hôm qua không phải ác mộng, và chuyện hôm nay cũng không phải ác mộng. Cô đã xuyên không vào thể xác thằng nhóc đó thật sao?
Lát sau 1 bác sĩ bước vào, cẩn thận đo nhịp tim, nhịp thở rồi tươi cười bảo:
- Đúng là 1 kỳ tích. Cậu ấy đã sống lại.
Người phụ nữ nọ vẫn đứng sững như trời trồng, lo lắng nhìn cô:
- Nhưng nó không nhớ gì cả. Chẳng lẽ mất trí nhớ rồi sao?
Vị bác sĩ cất đồ nghề vào cặp:
- Lúc ở bệnh viện chúng tôi cũng không tìm được vết thương nào trên cơ thể cậu ấy. Không rõ vì sao cậu ấy lại ngừng thở, tim cũng ngừng đập. Bây giờ cũng không hiểu tại sao cậu ấy tỉnh lại. Chuyện cậu ấy bị mất trí nhớ, y học cũng khó mà giải thích được. Có lẽ phải theo dõi và chữa trị dần dần.