HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 373: Trần Mù Xem Tướng

Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:32:36
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngồi lên chiếc xe sang trọng của nữ phú bà, chúng lái tới gầm cầu. Đèn của Trần mù vẫn còn sáng rõ ràng lão ngủ lão đang kéo cây nhị hồ, tiếng nhạc buồn rợn.

“Ai đời thằng mù còn thắp đèn làm gì?” A Tinh lùn thắc mắc.

Ta táp một phát đầu nó, nó đừng hỏi vớ vẩn: lão chẳng cần , khác cần ? Có khi cái đèn đó là để cho khác.

A Tinh lùn ngó quanh một lượt. Dưới gầm cầu còn ai nữa ngoài Trần mù? Ở Trung Hải giàu như , đến cả ăn mày cũng ít, nơi đúng là thuộc về một Trần mù.

Ta chỉ bọn : “Biết , là dành cho tụi .”

A Tinh lùn nhíu mày: đến mức thần thánh thế chứ? Lão thể đoán tụi tới ư?

Ta đáp. Bản lĩnh của Trần mù tầm thường, lão đoán sẽ lên núi Chung Nam, và tử lão là Trần Lượng còn coi cả chuyện mười mấy năm . Phong thủy bói toán của họ tiến tới mức đáng sợ cũng chính là lý do khiến Trần mù trở nên mù.

Chúng tới gần. Quả nhiên Trần mù đặt cây nhị xuống : “Hóa các ngươi tới . Chuyến núi Chung Nam suôn sẻ chứ?”

“Sao ông chúng lên núi Chung Nam?” hỏi. Lão già đoán nữa, chỉ hỏi cho vui thực trong lòng đáp án.

“Nhiều chuyện, , thì .” Trần mù đáp.

“Không sợ sấm chớp đánh ?” tiếp tục hỏi.

“Miễn là . Tiết lộ thiên cơ , cứ bịt miệng là an . Ta thì , chẳng ảnh hưởng gì.” Trần mù trả lời.

“Trước hết khoan bàn chuyện khác, một khách ông xem tướng, chứ?” .

Trần mù ngẩng đầu thẳng về phía Thẩm Văn Viện, cứ như thể lão chẳng mù chút nào. Nếu là mù thật, thể chuẩn đến thế, liếc tìm đúng xem. Mà nếu là mù, kiểu đó chẳng quá vô nghĩa ? Nếu lão, chắc tưởng lão là thầy lang lừa đảo mà đ.ấ.m cho một trận đời nào kẻ mù kỳ lạ như .

“Đường đại sư… ông … thật sự ?” Thẩm Văn Viện nghi ngờ hỏi nhỏ .

“Thật trăm phần trăm, sai . Cả hai mắt đều mù đến mức thể mù hơn.” Ta đáp thật lòng cũng từng thắc mắc y như cô .

Thẩm Văn Viện vẫn bán tín bán nghi, đưa tay phẩy phẩy mấy cái mặt Trần mù, nhưng lão chẳng phản ứng gì.

“Miệng rộng, răng khít, cằm và dáng đầy đặn, dái tai dày, m.ô.n.g tròn cao như tuyệt đối ‘ái tình tử’. Trái , còn vượng phu!”

Ta còn kịp mở miệng, Trần mù thẳng một câu đánh trúng ngay mục đích đến.

“Đường đại sư… ông … ông ? Sao thể ‘’ thấy tướng mạo và hình ?” Thẩm Văn Viện kinh ngạc Trần mù. Nếu ở đây, chắc cô nhào tới kéo kính lão xuống để xem thật mù .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoa-van-quy-di/chuong-373-tran-mu-xem-tuong.html.]

“Đừng nghi ngờ, đây là bậc thầy chiêm thuật đấy.” Ta .

“À…” Thẩm Văn Viện chỉ khẽ đáp, im lặng. Có lẽ cô vẫn tin hẳn. Người phụ nữ từng tự lập nghiệp, kiếm cả đống tiền, thường tỉnh táo. Cô lo rằng bọn đang bắt tay lừa cô , nên quyết định im, lặng lẽ xem diễn biến.

“Vậy tại khắc phu?” Ta hỏi, lòng còn hiểu rõ.

“Tiểu tử, ngươi đổi nghề sang môi giới ? Việc của quỷ văn các ngươi cũng đẩy sang , một ông thầy bói ?” Trần mù vẻ vui, nhưng câu đó cũng lý.

Nếu Trần mù giải hết thì còn phần làm gì? Khách hàng béo bở thế chẳng thành mồi cho khác ? May mà lão ham tiền loại như Trần mù coi tiền như rác, chỉ thích luận mệnh, màng lợi lộc.

Vì lão rõ, cũng hiểu đại khái : Thẩm Văn Viện “ái tình tử”. Việc cô khắc phu hẳn uẩn khúc hoặc giở trò, hoặc yêu ma quấy phá. Chuyện điều tra rõ, nếu cũng chẳng dám xăm quỷ văn cho cô .

“Vậy đa tạ tiền bối Trần mù. Có lời của ông, chúng xin cáo lui . Hẹn gặp .” Ta dậy định chuyện của Thẩm Văn Viện sẽ bàn tiếp xe.

“Thằng ranh, đừng năng hoa mỹ như thế. Ngươi tưởng xem tướng miễn phí ? Trên đời làm gì bữa cơm nào tốn tiền?” Trần mù đột nhiên quát, ngăn cho .

“Thế lão gì?” Ta khổ. Chẳng lẽ lão già cũng mặt dày đòi tiền ? Chỉ liếc một cái mà đòi công cốc thì quá. Biết thế cho A Tinh lùn xem hộ, dù bằng Trần mù nhưng cũng đoán khá, chỉ là bằng cấp gì sợ đoán sai làm chậm việc của khách nên mới dẫn tới đây.

“Các . Còn ngươi, ở . , vấn đề của cô gái đó ở công ty cô . Ngày mai ngươi tới đó sẽ rõ.” Trần mù .

“Công ty ? Công ty thì vấn đề gì, và điều đó liên quan gì đến việc khắc phu?” Thẩm Văn Viện đầy nghi hoặc.

Lời Trần mù xưa nay hiếm khi sai. Thẩm Văn Viện năng lực của lão nên tin cũng dễ hiểu, còn thì tin tuyệt đối.

“Cô Thẩm, cô cứ về . Ngày mai sẽ đến công ty cô xem thử, thật sự manh mối.” Ta , sợ cô nghĩ bọn là lũ lừa đảo.

May mà Thẩm Văn Viện cãi, cô lên xe rời , để điện thoại và địa chỉ công ty, hẹn 11 giờ ngày mai gặp.

Vừa khi cô , Trần mù chỉ sang A Tinh lùn: “Thằng lùn, mày cũng !”

“Con nó, ông thể uyển chuyển hơn ? Nhất định gọi ‘thằng lùn’ mặt , đồ mù c.h.ế.t tiệt!” A Tinh lùn tức tối chửi. Ta cũng hiểu Trần mù định gì với , đến mức đuổi cả chắc là chuyện riêng.

“Đồ lùn c.h.ế.t dẫm! Vô phép! Đường Vân cũng chẳng dám với kiểu đó!” Trần mù nổi giận, mắng to. Một thằng lùn, một thằng mù, cứ thế cãi ầm trời.

A Tinh lùn tức điên, liền ngay cạnh lều của Trần mù mà… tè luôn. Mùi khai bốc lên khiến Trần mù ho sặc sụa, bịt mũi .

là đồ khốn nạn! Giống hệt Đường Vân! Dám tiểu ngay cạnh lều của , xem trị ngươi!” Trần mù xong liền huýt một tiếng sáo, chỉ “gâu!” một tiếng, một con ch.ó sói đen to lớn từ lều lao , cắn thẳng chỗ hiểm của A Tinh lùn.

A Tinh lùn còn kịp kéo quần, hét thảm một tiếng chạy thục mạng. Không thương nặng , nhưng chắc về tiệm Tiểu Hồ Ly với Quách Nhất Đạt chăm sóc.

“Trần mù, hình như ông với ông nội cũng quen hả? A Tinh lùn dám giỡn mặt với ông thế, chắc cũng quen từ nhỉ?” Ta xuống bên cạnh, hỏi.

Loading...