Lá cờ quỷ của Vô Đầu Dạ Xoa từng quấn lấy cờ quỷ của Bành Tổ, đó cùng chui ba lô của . cờ quỷ của Bành Tổ thu hồi, lá cờ quỷ của Vô Đầu Dạ Xoa còn trong ba lô ?
Ta lập tức lộn tung cả ba lô , nhưng bên trong thấy bóng dáng cờ quỷ . Lá cờ tà ác lắm, cho dù thật sự còn ở trong ba lô cũng chẳng dễ tìm .
Giờ làm đây? Nếu nó còn, cũng thể để nó mãi trốn trong ba lô. Cờ quỷ quá tà, thấy bất an, lôi thì lòng yên. Ta dự cảm, nó chắc chắn vẫn ở trong ba lô.
Sau đó nghĩ một cách trực tiếp đốt luôn cả ba lô. Quả nhiên, cách hiệu nghiệm. Vừa đốt, lá cờ quỷ lập tức nhảy , còn ba lô thì biến thành tro.
Cờ quỷ dường như sợ ánh sáng. Ở đây đương nhiên khác với núi Chung Nam, nơi đó cho dù ban ngày vẫn âm u rùng rợn, nắng cũng chẳng sáng bao nhiêu. Còn phòng thì ánh nắng chan hòa, chiếu đầy đủ.
Cờ quỷ thấy ánh sáng liền chui ngay tủ quần áo, trốn mất.
Ta cũng lôi nó nữa, chỉ cần nó còn đó là . Lần chỉ cần mở tủ là thể thấy, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Cờ quỷ là đồ , nhưng thể điều khiển nó cho . Ta nghĩ cách xử lý nó. Giữ thì cơ bản là thể, quá tà, khống chế nổi. Hay là đem cho khác, hoặc đưa cho lão Thiên Sư, hoặc bán chắc cũng kiếm một món.
Mới từ núi Chung Nam về, cũng còn tâm trí gì khác. Dù nghỉ ngơi ba ngày ba đêm, vẫn cảm thấy mệt. Ta lên giường ngủ .
Giấc ngủ đến tận tối. Vươn vai một cái, định xuống ăn cơm. lúc thấy tiếng phụ nữ lạ ở lầu. Trong lòng chợt vui, chẳng lẽ khách đến làm ăn? là chuyện ! Ta hứng khởi, vội quần áo chuẩn xuống.
Mới về việc làm ăn, thật là niềm vui lớn. Chỉ tiền mới khiến đỡ mệt, mới xoa dịu tâm hồn héo mòn .
ngay khi mở cửa, “rầm” một tiếng, phía đột nhiên một bàn tay đưa , đóng sập cánh cửa mà định mở.
“Ai đó?” Ta lập tức , thấy chính là Quỷ Bà. Nhìn thoáng qua cửa sổ mở, lập tức hiểu cô bằng cách nào.
“Ngươi đến làm gì?” Ta nhíu mày, vẻ chào đón. Quỷ Bà đến chắc chắn chẳng việc gì , thật sự gặp cô .
“Nửa cuốn Pháp Điển Vu Thuật còn ? Đưa cho !” Quỷ Bà còn trêu chọc , mà trực tiếp chìa tay đòi nửa cuốn pháp điển.
Đương nhiên đưa. Nửa cuốn cũng góp công cướp về, thuộc về làm thể đưa cho cô ?
“Đại tỷ , Pháp Điển Vu Thuật cũng phần trong vụ cướp , mỗi một nửa là ? Tại đưa cho cô?” Ta thẳng thừng từ chối.
“Hừ, ngươi học nổi ? Ngươi học ? Mau đưa đây, đừng để phí!” Quỷ Bà hừ lạnh một tiếng, vẻ nếu đưa sẽ cướp. giấu nó ở nơi cực kỳ kín đáo, g.i.ế.c thì cô cũng tìm . Ta sớm muộn gì cô cũng đến tìm, nên chuẩn từ .
“Học nổi đấy, nhưng vẫn đưa. Tiền của Lâm lão gia chẳng tiêu hết , ông cho ít tiền tiêu?” Ta bĩu môi .
“Ngươi…” Lần đầu tiên Quỷ Bà chọc tức đến nỗi nên lời, nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt cô trắng bệch, dường như vết thương khỏi, còn hạ cổ độc.
“Đau quá…” Bất chợt Quỷ Bà ôm n.g.ự.c kêu, cổ độc phát tác ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoa-van-quy-di/chuong-371-cung-dien.html.]
“Này, cô làm ? Không chứ?” Ta vội hỏi. Dù cô cũng từng cứu mạng .
“Ta hạ cổ độc. Nếu mang ‘Trường Sinh’ về , cổ độc sẽ phát tác, tim nổ tung mà chết. Trong vu thuật của Khê Minh chắc chắn pháp phá cổ . Ta cầu xin ngươi đưa cho , chết…” Quỷ Bà còn mạnh mẽ, mà đáng thương khẩn cầu .
Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô , cũng mềm lòng. Hơn nữa cuốn Pháp Điển Vu Thuật đối với thật sự ích mấy. Nghĩ một lát, quyết định đưa cô . Cô mang Trường Sinh về , Lâm lão gia chắc chắn sẽ lấy mạng cô . Quỷ Bà từng cứu , coi như trả mạng và nhân tình cho cô .
“Được, đưa cho cô!” Ta bất đắc dĩ .
“Cảm ơn ngươi, sẽ báo đáp ngươi.” Quỷ Bà chớp đôi mắt mê hoặc.
“Thôi, khỏi…” Nhìn cô như , chân lập tức mềm nhũn. Nếu ngủ với cô một là như vét sạch một , đây báo ân mà là tra tấn !
Ta đưa nửa cuốn Pháp Điển Vu Thuật cho cô , còn dặn rằng từ nay hai bên còn nợ nần gì nữa, đừng tìm , gặp cô nữa.
Thế nhưng lúc Quỷ Bà bỗng “hừ” lạnh một tiếng bật dậy, cơ thể gì khác lạ, dường như tất cả những gì nãy đều là giả vờ.
“Thằng ngốc, nỡ bỏ ngươi . Đợi khi luyện vu thuật đại thành, nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi. Ngươi đúng là một thằng ngây thơ, thích!” Quỷ Bà xong còn lộ nụ âm hiểm, gửi cho một cái hôn gió như tuyên bố sự xảo quyệt của .
“Ha ha, thế ? Vậy chúc cô sớm ngày vu thuật đại thành.” Ta bật to.
“Ngươi cái gì?” Quỷ Bà cảm giác gì đó , vội vàng lật tấm vải đen mà dùng để bọc Pháp Điển Vu Thuật.
Lúc đưa cho cô , dùng một mảnh vải đen quấn . Có lẽ cô quá đắc ý quên mất, cũng lẽ do diễn quá giống thật, nên cô buồn xem mà vênh váo khoe khoang. Đến khi cô mở tấm vải thì sững sờ.
“Ba trăm bài đồng dao?” Quỷ Bà quyển sách đưa, tiên là kinh ngạc, đó giận dữ, lập tức ném quyển sách về phía , nhưng giơ tay đón gọn .
“Đừng ném chứ, tiết kiệm một quyển sách, còn đưa cho cô đấy!” Ta híp mắt .
“Đường Hạo, ngươi bệnh ? Để Ba trăm bài đồng d.a.o ở đầu giường còn lấy vải đen bọc ? Ngươi… ngươi… ngươi vấn đề trong đầu đấy?” Quỷ Bà thực sự tức giận đến lắp bắp.
“Ba trăm bài đồng d.a.o thì ? Vừa khéo thể đánh thức cái chân – thiện – mỹ trong cô, cô thiếu cái đó!” Ta phản bác.
“Được lắm, dám chơi chiêu với ?” Quỷ Bà dùng ngón tay chỉ thẳng , nghiến răng hỏi.
Ta nhún vai, mặt đầy vẻ thản nhiên: “Liên quan gì tới ? Là cô chơi chiêu , trách ?”
Con đàn bà , cô nghĩ gì ? Thủ đoạn thấu từ lâu. Muốn diễn với , sợ. Diễn thì cùng diễn, xem ai sợ ai.
Quỷ Bà cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận, lập tức đưa hai tay bóp cổ . Ta cũng tránh, để mặc cho cô bóp. Cô đẩy ép tường, còn dùng sức mạnh, vẫn phản kháng, mặc cho cô “xử”.
“Ngươi… phản kháng?” Quỷ Bà cũng ngẩn .