- Im lặng! - Mạnh Niệm Dao chịu đựng nữa, mở mắt trừng trừng Cố Văn Thành.
- Nếu ngủ thì nhường phòng cho .
Vừa dứt lời, cô thấy nụ trêu chọc của Cố Văn Thành, trong lòng bỗng nhói lên.
Mạnh Niệm Dao im lặng. Cô lưng với Cố Văn Thành. Dần dần, phía cô dừng , thở cũng đều đặn hơn.
Mạnh Niệm Dao nhúc nhích. Không qua bao lâu, cô từ từ nhắm mắt chìm giấc ngủ. Khi cô tỉnh , trời sáng rõ, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ. Cô dậy, nhận chỉ còn một trong phòng ngủ. Cô xoa xoa thái dương, đầu đau như búa bổ, cảm thấy khó chịu.
Một lúc , điện thoại bàn cạnh giường reo lên. Mạnh Niệm Dao máy.
- Alo?
Giọng Bình Dương vọng
- Bà chủ, là Bình Dương. Ông chủ bảo báo với bà là chúng đang bàn chuyện hợp tác ở bên ngoài.
- Vâng. - Mạnh Niệm Dao xem giờ gật đầu.
- Tôi hiểu .
Sau khi cúp máy, cô dựa đầu giường nghỉ ngơi một lát. Vừa định thì điện thoại reo lên. Cô sốt ruột mở mắt.
Tên Mạnh Hạo Thiên hiện lên màn hình điện thoại. Hắn dám gọi điện ? Mạnh Niệm Dao nhướn mày. Đang định từ chối thì cô quyết định máy.
- Sao giờ cô mới máy? - Mạnh Hạo Thiên vẻ vui một lúc dịu giọng .
- Xin , Niệm Dao. Anh cứ tưởng em máy chứ.
- Tôi máy. Chúng còn là họ hàng nữa. - Mạnh Niệm Dao bước ban công.
- Niệm Dao, đừng với như , buồn lắm... - Giọng Mạnh Hạo Thiên vẻ chán nản.
Mạnh Niệm Dao kéo rèm cửa, để ánh nắng tràn .
- Mạnh Hạo Thiên, nếu gọi chỉ để những lời vô nghĩa, cúp máy đây.
- Khoan ... Anh gặp em. Chúng gặp nhé. - Mạnh Hạo Thiên vội vàng .
Mạnh Niệm Dao cầm điện thoại, khẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ho-noi-toi-la-moi-tinh-tai-tieng-cua-chu-tich-co/chuong-22-anh-cung-tan-nat-coi-long.html.]
- Được.
Nói xong, cô cúp máy. Dường như mồi câu trúng đích.
Nửa tiếng , Mạnh Niệm Dao đến địa điểm Mạnh Hạo Thiên nhắc đến. Đó là một nhà hàng sang trọng, nhạc nền êm dịu, khăn trải bàn trắng muốt, cây xanh tươi - tất cả những gì Mạnh Niệm Dao yêu thích.
Mạnh Niệm Dao Mạnh Hạo Thiên, mặc áo sơ mi trắng và quần âu, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Trông thật sạch sẽ, giống đàn ông lịch lãm mà cô từng .
Thấy Mạnh Niệm Dao tiến đến, Mạnh Hạo Thiên kéo ghế cho cô, dáng vẻ của một quý ông lịch lãm.
- Em thích nơi chứ?
Mạnh Niệm Dao tỏ vẻ chán ghét trò hề nhưng vẫn nhịn mỉa mai.
- Mạnh Hạo Thiên, đang giở trò gì ? Nói cho , gì?
- Niệm Dao... - Vẻ mặt Mạnh Hạo Thiên lộ rõ vẻ tổn thương. Hắn dừng với giọng chua chát.
- Anh em trách làm tổn thương em, và em hận , nhưng Niệm Dao, còn cách nào khác. Mẹ ép .
Hắn lau mặt tiếp tục, cố gắng giải thích.
- Chúng kết hôn gần ba năm, mà em bao giờ cho chạm em. Mẹ cháu, nhưng chúng ... Em thể vượt qua rào cản tâm lý của . Mẹ ép , và thực sự còn cách nào khác. Bà một nuôi khôn lớn, và mong lớn nhất của bà là thấy kết hôn và con.
Mạnh Niệm Dao phản bác.
- Vậy cấu kết với , tìm một phụ nữ giả làm em họ, công khai phản bội ngay mũi ? Cả nhà âm mưu đẩy lên giường với đàn ông khác chỉ để ly hôn ?
- Niệm Dao! Anh chuyện chút nào! - Mắt Mạnh Hạo Thiên đỏ hoe, dường như đang đau đớn tột cùng.
- Anh còn lựa chọn nào khác. Thật sự, còn lựa chọn nào khác. Bọn họ đều gây áp lực cho , một là ruột của , còn đang mang thai con .
Dù nhận sự vô liêm sỉ của Mạnh Hạo Thiên từ lâu, Mạnh Niệm Dao vẫn cảm thấy ghê tởm. Cô cầm lấy cốc nước chanh và hất mặt Mạnh Hạo Thiên.
- Anh làm phát ốm.
- Anh yêu em, Niệm Dao! Em là duy nhất yêu! - Mạnh Hạo Thiên gần như đồng thanh tuyên bố.
Mạnh Niệm Dao vẫn bất động, chằm chằm . Mặt Mạnh Hạo Thiên ướt đẫm, nhưng dường như chẳng quan tâm. Hắn trìu mến Mạnh Niệm Dao, khẩn cầu.
- Em yêu... Dù em tin , em là phụ nữ duy nhất từng yêu. Ngay cả khi làm những điều đó, trái tim vẫn đau đớn. Trái tim đau lắm, Niệm Dao. Xin em đừng ghét ... Anh thực sự đau lòng...