HẸN HÒ VỚI ANH TRAI BẠN THÂN - Chap 5
Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:16:06
Lượt xem: 248
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Ăn tối xong, người bạn kia gọi tài xế thuê đưa mình về khách sạn.
Lục Thần lái xe đưa tôi về căn hộ của anh.
Chúng tôi đã hẹn tối nay cùng xem một bộ phim, sau đó ôm nhau một lát, rồi lại giống như mọi khi—đắp chăn nói chuyện đến ngủ quên.
Nhưng trên đường đi, Lục Thần nhanh nhạy nhận ra sự khác lạ của tôi.
Nắm tay tôi kéo về nhà, anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như cười như không.
"Bạn anh nói gì với em à? Sao trông ngẩn ngơ thế?"
Tôi do dự một lát, nhưng vẫn quyết định hỏi:
"Bạn anh bảo, hồi học thạc sĩ anh từng nói em là người anh thích.
"Anh à, có thật không?"
Lục Thần đột ngột bị vạch trần bí mật, nhưng anh cũng chẳng lúng túng.
Chỉ nắm lấy tay tôi, lắc lư nhàn nhã, rồi cúi xuống giúp tôi cởi giày.
"Thật."
"Vậy sao anh không nói sớm?"
Nếu anh theo đuổi tôi ngay sau kỳ thi đại học, có khi chúng tôi đã yêu nhau từ lâu rồi.
"Có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, anh không muốn sớm đã phải chia tay với em."
Lời này khiến tim tôi chùng xuống, đau nhói một chút.
Tôi hiểu ẩn ý của anh.
Anh không muốn vì xa cách mà dẫn đến kết thúc.
Nếu yêu, thì phải là một mối quan hệ bền vững.
Chỉ là không ngờ, chúng tôi lại đi nhầm trình tự—trước thân mật, sau mới yêu đương.
Còn anh, cứ thế âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của tôi.
Khiến tôi rung động.
Tôi mang dép vào, nhào vào vòng tay anh.
"Sẽ không chia tay đâu.
"Lục Thần, em sẽ không rời xa anh.
"Ngày mai em sẽ thú nhận với Lục Vãn, em muốn quang minh chính đại yêu anh."
"Được thôi."
Lục Thần bế tôi lên, ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu lười biếng.
"Nhưng tại sao không nói ngay tối nay? Ngày mai trời đẹp hơn à?"
"Tối nay..."
Tôi căng thẳng nắm chặt áo anh, nhỏ giọng nói:
"Tối nay em chỉ muốn gần anh thôi."
Biết được lòng anh rồi, tôi vui đến mức như có bong bóng ngọt ngào đang vỡ tung trong tim.
Chỉ muốn ở cạnh anh, không muốn ai làm phiền.
Yết hầu Lục Thần khẽ động, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể cảm nhận rõ rệt.
"Gần thế nào? Làm mẫu đi."
Tôi ngẩng đầu, chủ động xin hôn.
Đúng lúc này, cửa căn hộ đột nhiên có động tĩnh.
Tôi sững lại. Lục Thần cũng ngớ người.
Trước khi chúng tôi kịp phản ứng, bạn thân đã như con ngựa hoang đứt dây cương xông vào, giọng hùng hồn:
"Em biết ngay mà, đồ cặn bã như anh chắc chắn đang giấu người đẹp trong nhà!"
"Mẹ em sai em đến bắt quả tang anh, rồi—"
Cô ấy đột ngột im bặt.
Sau đó, từ kinh ngạc, đến nghi ngờ, rồi hoảng hốt.
Cuối cùng, nhận ra chuyện gì đang xảy ra, giọng cô ấy run rẩy:
"Văn Tư Dao... Hóa ra chị dâu
tớ
là
cậu?!"
Rồi lập tức trừng mắt với Lục Thần, nghiến răng nghiến lợi.
"Chả trách anh suốt ngày hỏi em về tin tức của con bé này! Hóa ra là từ lâu đã có âm mưu!
"Bông cải em chăm bẵm bao năm, thế mà bị con ch.ó như anh tha đi mất!
"Lục Thần, em xử anh!"
Cuối cùng, tất nhiên là không xử được.
Lục Thần chẳng thèm nói một câu, tiện tay quăng cho cô ấy một cái túi, đuổi ra ngoài.
Sắc mặt bạn thân lập tức thay đổi, trở nên nịnh nọt.
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hen-ho-voi-anh-trai-ban-than/chap-5.html.]
Đúng là tốc độ trở mặt đỉnh cao.
Nhưng khi không có ai, cô ấy vẫn không yên tâm, kéo tôi sang một bên hỏi nhỏ:
"Anh tớ có lừa mày yêu đương với ảnh không đấy?"
Tôi lắc đầu, cười dịu dàng.
"Không đâu, bọn tớ thật lòng thích nhau."
Hơn nữa, tôi tin rằng chúng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng.
16. Ngoại truyện của Lục Thần
Hôm đó, em gái tôi lại kéo theo cô bạn thân Văn Tư Dao đến nhà.
Hai đứa vốn dính nhau từ bé, cả ngày quấn lấy nhau như hình với bóng.
Thi đại học xong, đều trưởng thành cả rồi, mà vẫn cứ thân thiết như thế, suốt ngày ríu rít cười đùa.
Tình bạn của con gái, đúng là khó hiểu.
Thấy tôi đang chơi game trong phòng khách, Tư Dao rụt rè gọi một tiếng:
"Anh... chào anh ạ."
"Ừ, lại đến chơi với em gái anh à?"
"Dạ, làm phiền anh rồi."
"Không sao, cứ chơi đi."
Sau đó, cô bé ngoan ngoãn đi theo em gái tôi vào phòng.
Buổi trưa, mẹ nhắn tin dặn tôi nhớ đưa em gái đi ăn.
Ban đầu tôi định cho nó một ly mì gói cho xong chuyện, nhưng rồi lại nhớ đến Văn Tư Dao.
Không thể để cô ấy cũng ăn mì gói theo em gái tôi được, thế là tôi đứng dậy lên lầu hỏi hai đứa muốn ăn gì.
Có lẽ chúng nó quên đóng cửa phòng, để lại một khe hở, nên tôi nghe rõ mồn một đoạn hội thoại bên trong.
Em gái tôi: "Sau khi thi đại học xong, tớ muốn zảm cân."
Văn Tư Dao: "Vậy thì cần vận động."
Em gái tôi: "Không được, áp lực vừa trút xong, giờ đến cả xuống giường cũng khó. Chẳng lẽ có cách nào nằm trên giường cũng có thể tập thể dục à?"
Văn Tư Dao trầm ngâm một lúc, sau đó thốt ra một câu động trời:
"Vậy thì... vận động trên giường?"
Em gái tôi lập tức cười phá lên.
Ngay cả tôi, người sắp gõ cửa, cũng không nhịn được mà bật cười.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu thường xuyên nghe thấy những câu đùa lạnh lùng nhưng không hề hợp với hình tượng của cô ấy.
Nhìn cô bé ngoan ngoãn, xinh đẹp này, không ngờ sau lưng lại hài hước như vậy.
Điều đó khiến tôi lần đầu tiên nảy sinh chút hứng thú muốn tìm hiểu.
Tôi lớn hơn cô ấy bốn tuổi, đã tốt nghiệp đại học.
Tự nhiên hiểu rõ một người đàn ông trưởng thành khi có hứng thú và mong muốn tìm hiểu ai đó thì sẽ dẫn đến điều gì, nhưng tôi vẫn kiềm chế không bộc lộ.
Vì tôi sắp ra nước ngoài học thạc sĩ, thậm chí có thể sẽ ở lại luôn.
Còn Văn Tư Dao thì mới bắt đầu những năm tháng đại học tươi đẹp.
Dù tôi tự tin rằng mình có thể theo đuổi cô ấy trước khi đi du học và bắt đầu một mối tình yêu xa, nhưng tình yêu cách trở phần lớn đều kết thúc trong bi kịch.
Tôi không muốn ngay từ đầu đã tiên đoán một kết cục tệ, nên chọn cách giấu nhẹm tất cả, chôn sâu trong lòng.
Chỉ đơn giản là thêm cô ấy vào danh bạ WeChat.
Những ngày du học bận rộn ở nước ngoài thực sự khiến tôi cô đơn, nhưng Văn Tư Dao lại không thích đăng bài trên trang cá nhân, càng đừng nói đến ảnh tự chụp.
Thế mà tôi lại thường xuyên thấy em gái tôi đăng ảnh chụp chung với cô ấy trên mạng xã hội.
Không tự chủ được, tôi đã lưu về.
Một tấm, hai tấm...
Cuối cùng, tôi bắt đầu viện đủ lý do để hỏi con bé đang phát rồ kia xin thêm ảnh.
Quả nhiên, người khiến mình rung động, dù không chủ động đến gần, cũng không thể ngăn được sự yêu thích trong lòng.
Bạn bè trêu tôi là một kẻ si tình.
Tôi nghĩ nó nói đúng.
Tôi đúng là si tình thật.
Khi tôi học xong thạc sĩ, Văn Tư Dao vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
Gặp lại tôi, cô ấy vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng "anh".
Tôi vẫn không vội vã theo đuổi, mà tập trung vào việc khởi nghiệp.
Đợi đến khi mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, tôi mới bắt đầu tìm cách lợi dụng em gái mình để tiếp cận Văn Tư Dao nhiều hơn.
Nhưng tôi lại không ngờ, lần đầu tiên thật sự có cơ hội tiếp xúc gần với cô ấy lại là tại quán bar—khi cô ấy đang say khướt.
Hôm đó tôi cũng uống vài ly, miệng khô rát.
Và rồi... mất kiểm soát.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hiếm hoi lắm tôi mới có một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng.
Gai xương rồng
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lập tức thay đổi chiến lược theo đuổi.
Đó là—
Trước tiên trói chặt vào, rồi từ từ theo đuổi sau.
HẾT