Tôi , cũng tại cô c.h.ế.t đến nơi mà vẫn tự tin đến .
"Thanh Thanh nhà chúng là bạn gái của mày đó, mày…" Mẹ Trần Thanh ngẩng đầu, nửa câu thì Trần Thanh bịt miệng .
"Cái gì?" Tôi đầu Giản Thần, tay đang run rẩy.
Tôi tin, bọn họ làm thể… quen sớm đến thế, mở miệng cảnh cáo: "Cô ơi, cô bịa đặt cũng phạm pháp ? Cô tin , cháu sẽ kiện cả cô đấy."
Mẹ Trần Thanh xong, gạt tay Trần Thanh , quát mặt : "Chúng bịa đặt ư? Cô hỏi trai cô ! Anh trai cô đích với chúng rằng sẽ để cô kiện Thanh Thanh nhà chúng ."
Bố cũng thể tin mà Giản Thần, bây giờ như một kẻ hèn nhát, một lời nào.
Tôi Giản Thần mắt mà cách nào tin … Kiếp khi trai bắt nạt còn lớn hơn cả . Là giả vờ … Hóa trai hết chuyện ư?
Ký ức đột nhiên kéo về ngày thứ hai khi về nhà, hầu như ngày nào Giản Thần cũng đặc biệt đến hỏi về chuyện của Trần Thanh, còn cố ý vô ý khuyên cần vòng vo tam quốc, thể giúp tìm cách báo thù.
Tôi vẫn còn nhớ lời : "Tiểu Trĩ, thật các em đều là con gái, cần làm lớn chuyện ."
Lúc đó thật sự sững sờ nhưng thấy biểu cảm khẽ nhíu mày của thì đẩy cửa ngoài. Sau chỉ coi là quan tâm , chứ những lời mang tính thiên vị của .
Thậm chí lúc đó còn chút áy náy vì sắp tố cáo gian lận thi nghiên cứu sinh. Không ngờ chuyện đều giống như nghĩ.
"Anh…"
Tôi đầu trai nhưng ánh mắt lảng sang một bên.
Phì … Tôi , mà vẫn cho một cơ hội.
Tiếng "rầm" vang lên, bố đóng sập cửa. Ông định vung tay đánh mặt , vươn tay cản bố . Giờ đánh trai cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
"Anh, hai tuần nữa là thi nghiên cứu sinh ? Đi ôn bài , chuyện , để hẵng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/he-thong-phuc-thu-khong-de-choc/chuong-7.html.]
Tôi mỉm với Giản Thần, cố ý nhấn mạnh ba chữ "nghiên cứu sinh", đó với bố : "Bố, , chắc chắn là nhất thời hồ đồ thôi, sắp thi , cứ để ôn bài . Con cứ xem như… Anh đùa con tí thôi."
Sau khi kéo bố về phòng của họ, thấy Giản Thần vẫn còn ở cửa.
Anh thấy , bước một bước về phía , gọi tên : "Tiểu Trĩ…"
"Rốt cuộc còn lừa em bao nhiêu chuyện nữa?"
Tôi thêm một lời nào với nữa, bởi vì suy cho cùng từng coi là em gái…
Khi cánh cửa phòng đóng , cảm xúc kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ, nước mắt làm nhòe cả tầm , run rẩy khắp kiểm soát .
Quá nực , trai và kẻ bạo lực học đường quen ngay từ khi bạo lực mà , còn từng xem là quan trọng nhất trong đời . Tôi cố gắng bình phục tâm trạng nhưng nước mắt cứ tuôn mãi ngừng.
"Ký chủ…" Giọng của hệ thống vang lên, cũng cảm nhận lưng một bàn tay vô hình vỗ nhẹ hai cái.
Nó đang an ủi chăng, lau bừa mặt , với nó là .
"Hệ thống, đáng , ngốc ngu bọn họ lừa dối bảy năm. Tôi sẽ mềm lòng nữa. Tất cả những gì bọn họ làm với , đều ghi nhớ hết."
Ngày xét xử, điều ngoài ý là bạn học tòa làm chứng, thừa nhận Trần Thanh bạo lực học đường ròng rã suốt hai năm.
Trần Thanh ở vị trí cáo, trăm miệng cũng cãi nổi, luật sư bào chữa của cô cũng chất vấn đến câm nín. Khi video Trần Thanh chiếu màn hình, thậm chí một nữ sinh dự thính còn lén lút lau nước mắt.
Tôi cúi đầu, đoạn video thể nào nổi đó. Mặc dù làm mờ, nhưng những gì trong đó đều là những gì trải qua. Dù che mờ đến cũng thể che giấu sự thật rằng bắt nạt là .
Vào khoảnh khắc chiếc búa công lý gõ xuống, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay.
Lúc tan cuộc, cố ý ngang qua Trần Thanh. Sự hung hăng trong mắt cô biến mất mà đó là con ngươi tối tăm, vô hồn.
"Cười một cái nào, mày thích trai tao ? Anh sắp đến bầu bạn với mày đấy."