Nhà trẻ đặc biệt sắp xếp giáo viên hỗ trợ giao thông, Hạ Tứ làm theo chỉ dẫn đậu xe ở vị trí quy định.
Cả gia đình bốn cần bộ đến nhà trẻ cách đó vài trăm mét.
Nguyễn Thanh Âm giày cao gót tiện, gót chân còn vết phồng rộp từ hôm qua, mỗi bước đều như đang nhảy múa lưỡi dao, sắc mặt cô đổi.
Hạ Tứ điều bất thường ngay lập tức, định đỡ cánh tay cô, ánh mắt rơi đôi giày cao gót chân cô, cau mày, “Còn ?”
Nguyễn Thanh Âm gật đầu, “Đi .”
“Không thì đừng cố, cõng em.”
Nguyễn Thanh Âm sợ hãi liên tục lắc đầu, “Đi , thật sự .”
Hạ Tứ thấu chút suy nghĩ nhỏ của cô, cô thà cố chịu đựng chứ khác thấy cõng cô.
Nguyễn Thanh Âm luôn luôn như , thích những hành động quá mật với khác ở nơi công cộng, riêng tư thì mật thế nào cũng , nhưng mặt ngoài thì , cô sẽ cảm thấy thoải mái và hổ.
Hạ Tứ im lặng một lúc, nhớ một tiệc rượu đây, Y Bội và Tống Vọng Tri quan tâm khác, tình tứ bên , khiến Trần Mục Dã ôm n.g.ự.c kêu to, “Xin hãy xem xét cảm nhận của độc , đừng khoe nữa, ăn cả đống cơm chó .”
Nguyễn Thanh Âm cùng , ở nhà dạy hai đứa trẻ tập đàn.
Lúc Y Bội nhà vệ sinh trang điểm , Tống Vọng Tri thấy trạng thái của , liền hỏi một câu.
Hạ Tứ hỏi ý kiến , tại Nguyễn Thanh Âm luôn ngại ngùng cử chỉ mật với mặt ngoài, hổ khi khoe khoang tình yêu.
Mỗi dẫn hai đứa trẻ ngoài, Nguyễn Thanh Âm hận thể kéo dãn cách với , tránh tiếp xúc cơ thể.
Tống Vọng Tri hỏi , “Có là do quá mức, tính cách cô hướng nội, quen ? Mức độ nào cô chấp nhận ?”
Hạ Tứ lạnh, “Ở bên ngoài nắm tay thôi cũng khó.”
“Vậy còn riêng tư thì ?”
Hạ Tứ “chậc” một tiếng, liếc , “Riêng tư cũng ngại, nhưng mà…”
Tống Vọng Tri học thêm các khóa học tâm lý học trong đại học, rảnh rỗi còn thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.
“Cái liên quan đến môi trường trưởng thành của chị dâu, ảnh hưởng dần dần đến tính cách, quan điểm của cô , lẽ xu hướng phụ thuộc né tránh một chút, nhưng , nghĩ yếu tố tính cách vẫn chiếm tỷ lệ lớn.”
Hạ Tứ ban đầu trong lòng ít nhiều cũng chút thoải mái, cũng thông suốt.
Cô chính là tính cách như , điều cần làm là bao dung, chấp nhận và thấu hiểu.
Trong mối quan hệ , chỉ cần Nguyễn Thanh Âm sẵn lòng bước một bước, chín mươi chín bước còn sẽ tiến về phía cô.
Họ bước nhà trẻ, hội trường trang trí rực rỡ, vui tươi, bộ là những bức tranh do các bé dùng cọ vẽ non nớt vẽ, năm màu sáu vẻ, phối màu vô cùng táo bạo và phong phú.
Tấm vải dài mười mấy mét là bức ảnh gia đình trong tranh của mỗi đứa trẻ.
Họ vài bước, Ngôn Ngôn đột nhiên háo hức chỉ một chỗ, “Bố , đó là tranh của con và trai.”
Họ theo hướng ngón tay nhỏ của thằng bé, quả nhiên thấy một bức tranh vẽ tay trẻ thơ năm màu.
Mặt trời như lòng đỏ trứng vịt muối, mây như kẹo bông gòn xanh, ngôi nhà cao lớn, bên cạnh vẽ bốn xiêu vẹo, họ nắm tay , thành một hàng, miệng cong cong, vui vẻ.
Góc bên là một chuỗi pinyin và chữ xiêu vẹo: xingfude yijiaren (gia đình hạnh phúc).
“Mẹ ơi, đây là váy trai vẽ cho đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-425-mang-con-trai-anh-la-do-tieu-xich-lao.html.]
“Vest của bố là con vẽ!”
“Bức tranh là trai và con cùng vẽ.”
Ngôn Ngôn quả là một chú chim hót líu lo, mặt mày hớn hở giới thiệu, Chu Chu từ đầu đến cuối một lời.
Nguyễn Thanh Âm mừng rỡ xoa đầu nhỏ của Ngôn Ngôn, nắm tay Chu Chu, hướng dẫn nó giới thiệu về bức tranh .
“Bố nắm tay , con nắm tay em trai, ban đầu con còn vẽ ông bà nội và ông bà ngoại, nhưng hết chỗ trống .”
Hạ Tứ lặng lẽ một lúc, lấy điện thoại chụp bức tranh .
“Thằng nhóc , vẽ lắm.”
Hạ Tứ vỗ vỗ vai Chu Chu, đột nhiên cảm thấy vạt áo kéo căng, cúi đầu , Ngôn Ngôn chu môi, miễn cưỡng , “Bố ơi, bố chỉ khen trai? Còn con nữa, con cũng vẽ mà.”
Bộ dạng nghiêm túc của thằng bé làm Nguyễn Thanh Âm và Hạ Tứ phì , họ suýt quên mất, nuôi một cặp song sinh, cái gì cũng giống y hệt mới .
Ngay cả lời khen cũng chia đều, thiên vị.
Khóe miệng Hạ Tứ vô tình cong lên, cúi đưa tay vỗ vỗ vai Ngôn Ngôn, “Con cũng giỏi, con và trai đều giỏi.”
Hạ Tứ nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của hai con trai, gia đình bốn đường bắt mắt, cha giá trị nhan sắc cực cao, đàn ông trai, phụ nữ xinh .
Người đàn ông trông trưởng thành, điềm đạm, khuôn mặt và vóc dáng điểm nào chê, tạo thành sự tương phản thảm khốc với những đàn ông bụng phệ khác; phụ nữ càng khiến sáng mắt, khí chất, dung mạo xuất chúng như ngôi .
Hai bé cưng đáng yêu, lanh lợi, một bé mặt luôn nở nụ ngọt ngào, lúm đồng tiền nhỏ má; bé còn thần thái lạnh lùng như bố, như đúc từ một khuôn.
Theo quy trình liên hoan, phụ cần dẫn các bé đến lớp học, cô giáo tổ chức một buổi họp lớp ngắn gọn, đó đồng loạt đến đại sảnh.
Lúc họ lớp, cô giáo chủ nhiệm Anna một nhóm phụ vây quanh, kịp đón tiếp họ, hai đứa nhỏ tự giác, mỗi đứa nắm một tay bố, một tay , dẫn họ đến chỗ của .
Cô giáo Anna cố ý sắp xếp chỗ của hai đứa nhỏ cạnh , để chúng chăm sóc lẫn .
“Chỗ của Tiểu Mễ ở ?” Hạ Tứ nhéo má Ngôn Ngôn, hỏi một cách lộ liễu.
“Ở đây!” Ngôn Ngôn chạy nhanh đến một chỗ trống phía , vỗ vỗ bàn.
“Đừng chắn đường, tránh .”
Một phụ nữ trẻ ăn mặc như quý phu nhân khoác một chiếc túi hàng hiệu, khinh miệt lườm Ngôn Ngôn, “Cút , đây là chỗ của mày mà mày chiếm!”
Hạ Tứ: ?
Ngôn Ngôn còn nhỏ tuổi, khác hung dữ với nó cũng phản ứng gì, nhưng vẫn mở to mắt ngây vài giây.
“Ngôn Ngôn, làm gì ở chỗ của tớ ?” Một cô bé tóc b.í.m củ tỏi hì hì hỏi.
Ngôn Ngôn kịp gì, một giọng nữ gay gắt làm cho rùng , “Tiểu Mễ, đừng chơi với mấy đứa trẻ thiếu lễ phép, thiếu giáo dục như thế.”
“Cô ơi, Ngôn Ngôn lễ phép…” Ngôn Ngôn rụt rè mở lời.
“Mày là cái đồ tiểu xích lão (đồ ranh con), hiểu tiếng hả, tụi tao đang gì ? Tao bảo mày tránh xa .” Mẹ Tiểu Mễ dùng tiếng Thượng Hải mắng chửi, vẻ khinh bỉ hiện rõ mặt.
Khuôn mặt Hạ Tứ một tầng tức giận mỏng, cả nhíu mày, thần sắc phức tạp, đôi mắt sâu thẳm âm u, đột ngột dậy, bước nhanh lên che chắn cho con trai.
Nguyễn Thanh Âm thậm chí kịp ngăn cản, xông lên, đôi mắt đó sâu thấy đáy, như ăn tươi nuốt sống , “Cô ngon nữa, cô mắng ai là tiểu xích lão? Chính cô là cầm đầu bắt nạt trẻ ba tuổi ở nhà trẻ ?”
Anh như nuốt chửng , giọng Bắc Kinh trầm ấm, khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.