Hạ Nắng Năm Ấy - Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-22 04:06:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 9

Hôm , tiết trời trong xanh, gió mát hơn ngày. Tiếng ve vẫn rộn ràng những cành phượng già, phủ rợp lối nhỏ dẫn bờ hồ — nơi trở thành góc hẹn hò riêng tư của Ngọc Anh và Minh Khoa.

Chiều nay, giờ học, Khoa nhắn tin mà đợi sẵn gốc phượng ngay lớp cô. Ánh mắt vẫn sáng lấp lánh khi thấy cô bước , cặp sách ôm ngực, mái tóc nhẹ nhàng bay trong gió.

“Đi với nhé…” — Khoa chỉ một câu khẽ, nhưng đủ khiến trái tim Ngọc Anh đập nhanh hơn bình thường.

Cả hai im lặng bước lối nhỏ hồ Tháng Sáu. xuống ghế đá quen thuộc, Khoa nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo cô dọc bờ hồ. Những chiếc lá non xào xạc chân họ, mặt nước phẳng lặng in bóng hoàng hôn đang dần buông.

Đến một góc khuất hơn, nơi những nhánh liễu rủ xuống, Khoa dừng . Tay siết nhẹ tay Ngọc Anh, ánh mắt cô đầy dịu dàng nhưng chút mãnh liệt hơn ngày.

“Ngọc Anh…” — giọng trầm ấm, khàn — “Mình thể… gần hơn một chút nữa ?”

Cô khẽ gật đầu, má ửng hồng nhưng trong lòng cảm giác ngọt ngào đến lạ.

Khoa đặt tay lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi xuống, nữa hôn cô — nụ hôn vội vã mà thật sâu, thật ấm. Môi quấn lấy môi cô, dịu dàng mang theo khát khao non trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-9.html.]

Tay Khoa khẽ trượt xuống lưng cô, ôm trọn tấm lưng bé nhỏ , kéo cô sát hơn nữa. Hơi thở cả hai dồn dập, tim đập rộn rã, gương mặt kề sát trong ánh nắng cuối ngày.

Ngọc Anh run rẩy cảm nhận từng cử động tinh tế của Khoa. Bàn tay lướt dọc sống lưng cô, khẽ đặt lên eo, ôm cô thật chặt, như truyền cho cô tất cả sự dịu dàng và ấm áp.

“Cậu …” — Khoa ghé sát tai cô, thì thầm thật khẽ, thở nóng hổi phả nhẹ lên làn da mỏng manh — “Khi ôm thế chỉ thời gian ngừng .”

Ngọc Anh tựa đầu lên vai , khẽ rúc sâu hơn vòng tay ấm áp . Cô để mặc bản lạc từng cử chỉ ân cần của Khoa — từng vuốt ve mái tóc, từng cái siết nhẹ quanh eo và cả những nụ hôn lén lút bên cổ, bên trán…

Một lúc , Khoa khẽ nâng cằm cô lên, thật sâu mắt cô thì thầm:

“Từ hôm nay… sẽ giữ thật chặt, ai cướp .”

Ngọc Anh mỉm khẽ, ánh mắt chan chứa yêu thương. Dưới tán liễu rủ bên bờ hồ, ánh hoàng hôn hắt xuống, bao phủ lấy hai , khiến khung cảnh càng thêm ngọt ngào và lãng mạn.

Chiều hôm lẽ sẽ là một buổi chiều thể nào quên — nơi bắt đầu cho những cảm xúc rung động sâu đậm hơn, mãnh liệt hơn… nhưng vẫn đỗi tinh khôi của một mối tình đầu.

Loading...