Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 7
Những ngày đó, sân trường dường như hơn trong mắt Ngọc Anh. Những hàng phượng già, tiếng ve râm ran, cả nắng chiều hanh hao… tất cả đều mang một sắc màu khác — màu của sự rung động đầu đời. Và tất nhiên, thể thiếu hình bóng Minh Khoa luôn song hành bên cô mỗi ngày.
Chiều hôm nay, Khoa nhắn tin hẹn cô hồ Tháng Sáu giờ học. Trái tim Ngọc Anh đập rộn lên từ sớm, trong đầu chỉ nghĩ về buổi hẹn.
Khi cô đến, Khoa đợi sẵn, tay cầm một túi giấy nhỏ. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mái tóc , gió chiều nhẹ thổi làm vạt áo trắng tung bay. Khoảnh khắc đến mức khiến cô bối rối, chỉ chạy thật nhanh đến bên .
“Cậu đến ?” – Khoa tươi, đôi mắt sáng long lanh.
“Gì thế ?” – Ngọc Anh chỉ túi giấy.
“Quà cho !” – Khoa chìa một chiếc băng đô vải màu xanh nhạt, họa tiết hoa nhỏ xinh xắn. “Mình thấy hợp với lắm…”
Ngọc Anh khẽ mỉm , tim thắt vì xúc động. Cậu tự nhiên tiến đến, đưa tay lên gài băng đô lên tóc cô. Động tác của Khoa thật nhẹ nhàng, như thể thuộc từng lọn tóc mềm .
“Xong .” – Cậu lùi một chút, ánh mắt lướt từ mái tóc, gương mặt đỏ bừng của Ngọc Anh, dừng nơi đôi môi mím chặt đang run khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-7.html.]
Khoảnh khắc … một nữa cần lời .
Khoa bước đến gần hơn, vòng tay ôm lấy cô từ phía . Hơi ấm từ cơ thể khiến Ngọc Anh khỏi rung động. Cậu khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mái tóc cô khi chạm môi lên trán cô, trượt nhẹ xuống gò má hồng hào.
Ngọc Anh khẽ run lên, thở dồn dập. Nụ hôn tiếp theo của Khoa đến, là môi cô — mềm mại, dịu dàng nhưng sâu hơn, cuốn lấy tất cả cảm xúc non nớt, bối rối của cả hai.
Bàn tay khẽ đặt lên lưng cô, siết nhẹ, khiến cô áp sát lồng n.g.ự.c ấm áp hơn nữa. Tiếng tim Khoa đập mạnh, gấp gáp nhưng thật dịu dàng. Cô vòng tay lên ôm cổ , để mặc cho cảm xúc dắt lối.
Không gian xung quanh dường như lặng , chỉ còn tiếng ve xa xa, mùi nắng chiều và thở của cả hai quyện . Cảm giác bối rối, ngây ngô nhưng đầy ngọt ngào khiến Ngọc Anh như tan chảy trong vòng tay .
Một lúc , Khoa mới khẽ buông , ánh mắt vẫn chăm chú cô, như thể sợ cô sẽ tan biến.
“Ngọc Anh…” – khẽ , giọng trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng chân thành – “Mình mùa hạ sẽ luôn .”
Cô sâu mắt , khẽ gật đầu, nụ nở môi như một lời đáp khẽ nhưng đầy đủ.
Chiều xuống dần, hoàng hôn rải vàng mặt hồ phẳng lặng. Bóng hai trẻ in mặt nước, quấn quýt rời — như chính trái tim họ lúc .