Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 5
Từ ngày hôm đó, Ngọc Anh và Minh Khoa trở nên thể tách rời. Bạn bè trong lớp bắt đầu để ý, thi thoảng trêu chọc, nhưng cô chẳng hề bận tâm. Sự xuất hiện của Khoa như một cơn gió ấm áp, cuốn cô khỏi thế giới khép kín đây.
Chiều nay, bầu trời lác đác mây, nắng xiên qua những kẽ lá phượng, rải từng mảng sáng nhạt sân trường. Tiết học cuối cùng kết thúc, Minh Khoa vẫn giữ thói quen cửa lớp, nở nụ đầy dịu dàng dành riêng cho Ngọc Anh.
“Hôm nay hết… chỉ đây một chút thôi.” – Khoa nhỏ khi cả hai cùng xuống băng ghế đá gốc phượng già giữa sân trường.
Sân trường yên ắng hơn ngày, chỉ còn vài bạn cùng lớp nán dọn đồ chuẩn cho hội thao sắp tới. Ánh hoàng hôn rải vàng khắp lối , khung cảnh đến lạ.
Minh Khoa cạnh Ngọc Anh, im lặng trong vài phút, bất chợt xoay , nghiêng đầu cô. Khoảng cách giữa hai gần đến mức cô thể thấy rõ đôi mắt , ánh lên tia sáng ấm áp tinh nghịch.
“Ngọc Anh…” – giọng Khoa trầm xuống – “Mình thích cảm giác … ở gần như thế .”
Chưa kịp để cô đáp , Khoa nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve sợi tóc vương má cô. Ngọc Anh thoáng bối rối, trái tim đập loạn nhịp. Cậu cúi xuống, chỉ là một nụ hôn lên trán — đôi môi ấm nóng của Khoa khẽ chạm má cô, dừng một thoáng di chuyển chậm rãi đến gần khóe môi.
Khoảnh khắc thật mềm mại nhưng cũng đầy bối rối non nớt của tuổi mười bảy. Ngọc Anh chẳng còn thấy gì ngoài nhịp tim vang dội trong lồng ngực. Môi Khoa khẽ dừng ngay khi chạm hẳn môi cô, giọng vang lên khẽ khàng như thở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-5.html.]
“Cho hôn … thật sự nhé?”
Ngọc Anh gì, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt. Và , nụ hôn đầu đời của cô đến — dịu dàng, nhẹ như gió thoảng nhưng đủ khiến cô run lên. Hương vị ngọt ngào xen lẫn chút rụt rè vụng về của cả hai khiến tất cả trở nên hảo.
Đôi tay Khoa khẽ siết nhẹ eo cô, cách giữa hai cơ thể gần đến mức cô thể cảm nhận nhịp tim cũng đang rộn ràng chẳng khác gì .
Một khoảnh khắc ngắn… nhưng dài vô tận trong ký ức của cả hai.
Khi Khoa buông , ánh mắt cô như giữ tất cả xúc cảm . Cậu khẽ :
“Ngọc Anh… từ giờ là đặc biệt nhất với .”
Trái tim cô ấm áp lạ thường, cần những lời đường mật cầu kỳ, chỉ cần ánh mắt , thở , và vòng tay cũng đủ để cô mùa hè năm nay của trở nên thật khác.
Hoàng hôn buông hẳn. Ánh sáng cuối ngày vẫn len lỏi qua kẽ lá, chiếu lên đôi bạn trẻ đang sát bên tán phượng già — một bức tranh yên bình, ngọt ngào và đáng nhớ của tuổi mười bảy.