Hạ Nắng Năm Ấy - Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-22 04:01:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 4

Kể từ buổi chiều hôm , việc cùng Minh Khoa bên bờ hồ trở thành thói quen mỗi ngày của Ngọc Anh. Cô vẫn nhớ cảm giác làn gió thoảng qua, tiếng vang lên giữa hai đứa và cả ánh mắt ấm áp của Khoa khi cô – ánh mắt như khiến tim cô chậm một nhịp.

Chiều nay, khi tiết học kết thúc, Khoa nhanh nhẹn thu dọn đồ và chờ cửa lớp.

“Đi thôi, hôm nay dẫn đến một chỗ đặc biệt hơn bờ hồ!” – Khoa nháy mắt đầy bí ẩn.

Ngọc Anh thoáng ngạc nhiên: “Chỗ nào thế?”

“Cứ .” – Cậu chỉ mỉm , đôi mắt lấp lánh.

Cả hai rời khỏi trường, len lỏi qua con hẻm nhỏ dẫn lên một ngọn đồi thấp phía trường học – nơi ít ai để ý. Đỉnh đồi một cây bằng lăng cổ thụ, tím rực cả một góc trời. Phía xa, từ đây thể bao quát cả khuôn viên trường, sân thể dục, hồ Tháng Sáu… tất cả thu nhỏ ánh hoàng hôn đang buông dần.

“Đẹp quá…” – Ngọc Anh giấu sự trầm trồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-4.html.]

Khoa cạnh, tay đút túi quần, khẽ nghiêng đầu cô: “Mình thích ngắm cảnh ở đây vì từ thấy trường học thật yên bình… hôm nay cảnh nhất vẫn là .”

Lời khen bất ngờ khiến má Ngọc Anh ửng đỏ. Cô , cố giấu nụ thẹn thùng, nhưng Khoa tiến gần hơn, ấm từ cơ thể bao phủ khiến tim cô đập loạn nhịp.

“Ngọc Anh… ?” – Khoa hạ giọng trầm, dịu dàng nhưng chút lúng túng hiếm thấy – “Từ đầu tiên thấy , … thích .”

Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt . Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn vài centimet, thở phả nhẹ lên má cô, khiến đầu óc Ngọc Anh như cuồng. Trong khoảnh khắc , Khoa chầm chậm cúi xuống, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán cô — một nụ hôn dịu dàng, nhẹ như gió nhưng đủ khiến cô run lên.

“Lần đầu tiên nắm tay ai đó lâu như …” – Khoa thì thầm, luồn tay đan chặt tay cô.

Ngọc Anh chẳng thể gì, chỉ cảm nhận sự ấm áp, an lan khắp . Trong khoảnh khắc , cô để mặc bản dựa vai Khoa, hai trái tim như cùng đập chung một nhịp tán bằng lăng tím ngát.

Một buổi chiều hạ đầy cảm xúc, chút bối rối, rung động đầu đời, ấm tay đan tay, một nụ hôn ngây ngô nhưng khiến cô nhớ mãi suốt thanh xuân.

Từ xa, tiếng ve vẫn rộn rã, như ngân lên bản tình ca mùa hè của riêng hai .

Loading...