Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 37
Một ngày cuối hạ, sân trường vắng lặng hơn bao giờ hết. Tiếng ve cũng thưa dần, chỉ còn những làn gió nhẹ lướt qua tán phượng già, mang theo mùi nắng ấm áp và chút dư vị của mùa hè sắp qua.
Khoa gốc bằng lăng tím biếc, vẫn là nụ dịu dàng nhưng đôi mắt ánh lên một chút man mác. Khi thấy Ngọc Anh đến gần, gì, chỉ lặng lẽ dang tay đón cô lòng, ôm siết.
“Ngọc Anh…” — Khoa thì thầm, thở ấm áp phả nhẹ bên tai — “Mình … mùa hạ sẽ kết thúc… nhưng khoảnh khắc … chỉ kéo dài thêm chút nữa.”
Bàn tay Khoa ôm lấy eo cô, kéo cô tựa hẳn lòng . Hơi thở của đều đặn nhưng ấm nóng khiến da cô khẽ run lên, đôi má ửng hồng. Khoa cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, chậm rãi di chuyển xuống vành tai, nơi mỏng manh và nhạy cảm nhất.
Những nụ hôn thật khẽ nhưng mang theo sự dịu dàng và khát khao non trẻ khiến tim Ngọc Anh đập loạn nhịp. Vòng tay cô tự nhiên vòng qua cổ Khoa, giữ chặt lấy , để ấm bao bọc cô thêm chút nữa.
“Cho … gần hơn chút nữa nhé…” — Khoa thì thầm, ánh mắt lấp lánh một thứ cảm xúc nồng nàn.
Ngọc Anh khẽ mỉm , ánh mắt long lanh, lời nào nhưng cái ôm siết chặt của cô chính là câu trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-37.html.]
Và , Khoa cúi xuống, môi tìm đến môi cô — nụ hôn sâu, kéo dài, nhẹ nhàng nhưng cuốn hút, thở gấp gáp của cả hai hòa quyện . Bàn tay Khoa vuốt dọc sống lưng cô, từng cái chạm đầy tinh tế nhưng vụng về và chân thành khiến cả hai quấn lấy , chẳng còn cách.
Khi tạm buông nụ hôn, Khoa vẫn giữ cô thật gần, tựa trán lên trán cô, ánh mắt ấm áp nhưng lặng lẽ:
“Ngọc Anh… cảm ơn … vì cho một mùa hạ thật …”
Ngọc Anh khẽ, đôi má hồng rực nhưng vòng tay ôm chặt hơn quanh lưng Khoa. Trong tim cô lúc , tất cả chỉ còn ấm — thứ ấm mà cô buông rời.
Khoa cúi xuống, hôn khẽ lên trán, lên má cô, lướt thêm những nụ hôn nhẹ lên cổ — từng nụ hôn đầy yêu thương và dịu dàng, khiến thở Ngọc Anh càng trở nên dồn dập.
Ngoài , hoàng hôn buông trọn, ánh sáng cuối ngày rải vàng lên cả hai đang ôm thật chặt tán bằng lăng tím. Từng chiếc lá rơi chậm rãi trong gió chiều, như giữ dấu vết của một mùa hạ đầy kỷ niệm — một mùa hạ mà tình yêu đầu đời bắt đầu, lớn dần và khắc sâu trái tim hai trẻ.
Một mùa hạ… khép bằng ấm dịu dàng, bằng những nụ hôn ngọt ngào và vòng tay quấn quýt — mãi là hồi ức nhất của tuổi mười bảy.