Hạ Nắng Năm Ấy - Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 30

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-22 04:35:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 30

Hôm nay sân trường vắng lặng hơn thường ngày. Tiếng ve vẫn vang lên rộn ràng nhưng thứ như lùi , nhường chỗ cho trái tim Ngọc Anh cứ đập rộn rã khi nhớ đến buổi hẹn với Khoa.

Cậu nhắn:

“Ra góc sân nhé… hôm nay mùa hạ của tụi thêm một kỷ niệm nữa.”

Ngọc Anh đến, và thấy , tim cô khẽ rung lên. Khoa chiếc khăn caro quen thuộc trải bóng cây bằng lăng, tay đặt gối, đôi mắt hướng về cô, dịu dàng và đầy yêu thương.

Khi cô tiến gần, Khoa gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô, để cô lên lòng . Tay ôm trọn eo cô, thở phả nhẹ lên mái tóc, khiến cô khẽ rùng nhưng thấy lòng ấm áp vô cùng.

“Ngọc Anh…” — giọng Khoa khàn khàn nhưng đầy ngọt ngào — “Mình chỉ ôm thế … mãi thôi.”

Cậu cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc cô, di chuyển chậm xuống vành tai, khiến đôi má cô ửng hồng tự chủ. Tay Khoa vẫn vòng siết eo cô, kéo cô tựa sát n.g.ự.c hơn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-30.html.]

Mỗi nụ hôn Khoa đặt lên cổ, lên vai đều nhẹ nhàng, vụng về nhưng mang theo sự chân thành đầy cảm xúc. Ngọc Anh nhắm mắt , vòng tay qua cổ , để thở cả hai hòa quyện, để nhịp tim rộn ràng vang lên trong khoảnh khắc đầy rung động .

“Cho … gần hơn chút nữa nhé…” — Khoa thì thầm bên tai, giọng khàn vì xúc động.

Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi má đỏ bừng nhưng ánh mắt long lanh và chứa chan sự tin tưởng. Và , Khoa khẽ nâng cằm cô lên, đôi môi tìm đến môi cô — một nụ hôn sâu, thật sâu, kéo dài trong nhịp thở gấp gáp và vòng tay siết chặt.

Bàn tay Khoa vuốt nhẹ dọc theo sống lưng cô, từng cử chỉ dịu dàng nhưng cũng mang theo sự vụng về non trẻ khiến Ngọc Anh khẽ run lên, nhưng hề rời xa vòng tay .

Khoa rời môi cô chỉ để đặt thêm những nụ hôn thật khẽ lên gò má, lên cổ cô, ôm cô chặt hơn, giữ cô thật gần như thể chỉ thể thở khi cô trong lòng.

“Ngọc Anh…” — Khoa thì thầm, ánh mắt chan chứa yêu thương — “Mùa hạ , nhờ … mới thật sự trọn vẹn.”

Ngọc Anh gì, chỉ tựa đầu lên vai Khoa, vòng tay cô siết nhẹ lưng hơn, để cảm giác vỡ òa nhưng vẫn ấm áp, dịu dàng.

Ngoài , hoàng hôn phủ kín bầu trời, ánh nắng vàng nhạt len qua những tán lá, vương lên mái tóc, bờ vai hai trẻ tuổi đang quấn quýt bên — một khoảnh khắc đầy cảm xúc, ngọt ngào nhưng trong trẻo, khắc sâu ký ức tuổi mười bảy.

Loading...