Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 29
Mùa hạ trôi qua thật nhẹ, những buổi chiều bên của Khoa và Ngọc Anh dần trở thành thói quen thể thiếu. Mỗi chiều nắng nhạt đều đọng đầy những rung động ngọt ngào, vụng về nhưng đầy ấm áp.
Hôm nay, Khoa nhắn tin ngắn gọn:
“Chờ sân thượng nhé… hoàng hôn từ nơi cao nhất trường.”
Ngọc Anh bối rối nhưng vẫn bước lên từng bậc cầu thang cũ kỹ dẫn lên sân thượng. Và khi cánh cửa mở , cô thấy Khoa đó — giữa gian rộng lớn và bầu trời đỏ rực cuối ngày. Ánh hoàng hôn nhuộm lên mái tóc một màu vàng nhạt, khiến trông gần gũi, ấm áp vô cùng.
“Đến …” — Khoa bước tới, gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô kéo gần, vòng tay ôm lấy eo cô thật tự nhiên.
Gió sân thượng lồng lộng, mùi nắng và mùi cỏ cây hòa quyện khiến khí càng thêm dễ chịu. Ngọc Anh ngả n.g.ự.c , cảm nhận thở ấm áp phả nhẹ lên tóc .
“Ngọc Anh…” — Khoa thì thầm, giọng khàn hẳn — “Hôm nay ôm thật lâu, cần gì cả.”
Bàn tay nhẹ nhàng siết eo cô hơn, kéo cô gần hơn nữa, để cách tan biến. Và , Khoa cúi đầu, môi khẽ chạm lên tóc cô, di chuyển nhẹ xuống vành tai — một nụ hôn thật khẽ nhưng khiến cô run lên, má ửng hồng tự chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-29.html.]
Từng cử chỉ chậm rãi nhưng dịu dàng khiến trái tim Ngọc Anh đập nhanh, vòng tay cô khẽ vòng qua lưng Khoa, như để giữ ấm cho riêng .
“Cho … gần hơn chút nữa nhé…” — Khoa thì thầm, thở gấp gáp nhưng vẫn đầy dịu dàng.
Và nụ hôn tìm đến — thật sâu, thật dài. Đôi môi Khoa miết lên môi cô, kéo dài một cách mềm mại nhưng tràn đầy cảm xúc. Bàn tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn , vuốt ve nhẹ nhàng, từng nhịp thở gấp gáp hòa quyện .
Ngọc Anh nhắm mắt , để mặc bản lạc trong vòng tay Khoa — nơi ấm, nhịp tim và tất cả rung động đều thuộc về . Tay cô siết chặt hơn quanh lưng , để cách giữa hai càng gần hơn nữa.
Môi Khoa rời môi cô, chậm rãi di chuyển xuống cổ, lên vai — từng nụ hôn dịu dàng nhưng khiến trái tim cô như loạn nhịp. Mỗi môi chạm lên làn da mỏng manh , thở cô càng trở nên dồn dập, nhưng tin tưởng và an yên.
“Ngọc Anh…” — Khoa thì thầm, tựa trán lên trán cô, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng xen lẫn yêu thương mãnh liệt — “Mùa hạ … là mùa hạ của tụi nhé…”
Cô gì, chỉ khẽ, ánh mắt long lanh xúc động, vòng tay cô vẫn ôm thật chặt — một cái ôm mang tất cả yêu thương và lời hứa thầm lặng.
Hoàng hôn phủ xuống, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả sân thượng rộng lớn, phủ lên hai trẻ đang quấn lấy trong vòng tay, trong những nụ hôn kéo dài và thở ấm áp — một mùa hạ thể nào quên.