Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 25
Hôm , trời bỗng trở gió nhẹ, những cành phượng già xao xác lay động, từng cánh hoa đỏ rực lả tả rơi lối nhỏ dẫn hồ Tháng Sáu. Ngọc Anh bước chậm rãi, trái tim thổn thức khi thấy Khoa đợi từ bao giờ, tay khoanh ngực, ánh mắt cô rời.
“Đến …” — Khoa khẽ , nụ vẫn ấm áp như khiến cô khỏi ngại ngùng.
Không đợi cô gì, bước tới, siết nhẹ bàn tay cô, kéo sát , thì thầm bên tai:
“Đi nhé… hôm nay một điều thật đặc biệt dành cho .”
Khoa dắt tay cô đến chỗ quen thuộc tán cây bằng lăng, nơi trở thành góc nhỏ riêng tư chỉ thuộc về hai . Chiếc khăn caro quen thuộc trải sẵn thảm cỏ xanh, gió lay nhẹ khiến những cánh hoa rơi lác đác vai áo trắng tinh khôi của Ngọc Anh.
Khoa xuống , kéo cô lên lòng . Tay vòng qua eo cô, giữ thật chặt, thở ấm áp phả nhẹ lên cổ khiến cô khẽ run lên.
“Ngọc Anh… hôm nay chỉ cần ở đây, ở bên thôi nhé…” — giọng dịu dàng nhưng trầm khàn, ấm áp và ngọt ngào.
Chưa để cô đáp, Khoa cúi xuống, đặt môi lên vai cô — một nụ hôn thật khẽ nhưng khiến trái tim Ngọc Anh loạn nhịp. Hơi thở len lỏi làn da, từng cái siết tay, từng vòng ôm đều mang theo ấm dịu dàng nhưng cũng chút khát khao lặng lẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-25.html.]
Bàn tay Khoa di chuyển chậm rãi từ eo lên lưng, vuốt ve nhẹ nhàng từng đường nét. Môi tìm từ cổ lên má, tìm đến môi cô — nụ hôn sâu, dịu dàng nhưng kéo dài hơn, cuốn lấy cảm xúc non trẻ và vụng dại của cả hai.
Ngọc Anh khẽ nhắm mắt, vòng tay qua cổ , siết nhẹ như để giữ ấm . Mỗi cái chạm của Khoa khiến cô rùng nhưng thấy an đến lạ.
“Cho …” — Khoa thì thầm bên môi cô, giọng lạc vì xúc động — “… gần hơn chút nữa nhé…”
Cô chỉ mỉm khẽ, đôi má ửng hồng nhưng ánh mắt long lanh ánh lên niềm tin tuyệt đối. Tay cô ôm chặt hơn, để cách giữa hai dường như tan biến.
Nụ hôn tiếp theo kéo dài hơn, sâu hơn, bàn tay Khoa siết chặt eo cô, giữ cô thật gần, thở gấp gáp nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng và ấm áp vốn . Từng cử chỉ vụng về nhưng tinh tế khiến gian quanh họ như ngưng đọng, chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng hoà cùng tiếng gió lùa qua kẽ lá.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày phủ lên hai trẻ tuổi đang ôm thật chặt, hôn thật lâu — một khoảnh khắc của mùa hạ, của những xúc cảm đầu đời ngọt ngào và đầy khát khao nhưng vẫn thật trong trẻo, tinh khôi.
“Ngọc Anh…” — Khoa tựa trán lên trán cô, thì thầm thật khẽ — “Mình ước mùa hạ kéo dài mãi… chỉ để ở bên thế thôi…”
Ngọc Anh mỉm , lời nào, chỉ ôm lấy Khoa thật chặt, để nhịp tim cô hoà nhịp tim , để vòng tay bao bọc lấy cô mãi mãi.