Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 23
Chiều hôm , nắng vàng rải nhẹ xuống từng bậc cầu thang cũ kỹ của thư viện trường. Gió từ ô cửa sổ mở hé khẽ thổi qua, làm lay động mấy tờ giấy bàn. Minh Khoa hẹn Ngọc Anh tại đây — nơi chỉ hai , nơi từng chứng kiến những buổi chiều dịu dàng và lặng lẽ nhất của họ.
Khi Ngọc Anh bước , Khoa sẵn bậc cửa sổ, tay cầm quyển sách nhưng ánh mắt chỉ chăm chú dõi theo từng bước chân cô. Cậu , đôi mắt ánh lên sự ấm áp quen thuộc khiến tim cô rộn ràng.
“Ngồi đây với nhé…” — Khoa lên tiếng, giọng trầm hơn ngày, khàn nhưng êm dịu.
Ngọc Anh bước đến, kịp xuống thì Khoa nhẹ nhàng kéo tay cô, ôm cô gọn trong lòng . Vòng tay ôm siết lấy eo cô, thở ấm áp phả nhẹ lên cổ khiến cô rùng , đôi má ửng đỏ.
“Ngọc Anh… hôm nay nhớ … nhớ nhiều…” — Khoa thì thầm bên tai cô, bất chợt cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vai cô — nụ hôn nhẹ thôi nhưng đủ để khiến tim cô đập thình thịch.
Bàn tay Khoa vuốt ve nhẹ dọc theo sống lưng cô, từng động tác dịu dàng lúng túng, non trẻ nhưng thật chân thành. Khoa khẽ nghiêng đầu, môi chạm khẽ lên cổ, lên vành tai cô, để làn da mỏng manh cảm giác nóng bừng nhưng dịu êm vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-23.html.]
Ngọc Anh nhắm mắt, khẽ vòng tay qua cổ , ngả sát hơn lồng n.g.ự.c ấm áp . Cô còn chút e ngại nào nữa — chỉ sự tin tưởng, chỉ nhịp tim rộn rã và thở gấp gáp của chính hoà cùng thở .
Khoa nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt chan chứa yêu thương nhưng cũng lấp lánh một chút khát khao ngây dại. Và , hôn cô — một nụ hôn sâu, thật sâu, mềm mại nhưng kéo dài, cuốn lấy tất cả cảm xúc non trẻ và vụng dại của cả hai.
Bàn tay Khoa đan tay cô, siết chặt, trong khi tay vẫn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, giữ cô thật gần, để bất kỳ cách nào tồn tại.
“Cho …” — Khoa thì thầm, giọng khàn vì xúc động — “… giữ thế lâu hơn nữa nhé…”
Ngọc Anh mỉm khẽ, ánh mắt long lanh chan chứa những xúc cảm lời. Cô khẽ gật đầu, tay vẫn ôm chặt lấy Khoa, để ấm bao bọc lấy cô trọn vẹn.
Nụ hôn tiếp theo đến — sâu hơn, cuốn hút hơn, từng nụ hôn vụng về nhưng đầy khát khao khiến gian nhỏ bé quanh họ như ngưng đọng . Tiếng tim đập, thở, từng cái siết tay, từng vòng ôm… tất cả như một bản tình ca lặng lẽ của riêng họ.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đổ xuống những vệt nắng nhạt cuối ngày, phủ lên mái tóc, lên bờ vai và lên vòng tay siết chặt . Một buổi chiều mùa hạ nữa trôi qua, dịu dàng, lãng mạn nhưng đầy rung cảm — những dấu ấn ngọt ngào mà cả hai sẽ bao giờ quên.