Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 21
Chiều hôm đó, ánh nắng cuối ngày phủ một màu vàng dịu lên những con đường nhỏ quanh sân trường. Tiếng ve vẫn râm ran những tán phượng già, nhưng với Ngọc Anh, âm thanh dường như chìm xuống khi cô thấy Khoa đang đợi bên góc sân quen thuộc.
Cậu , ánh mắt rạng rỡ nhưng ấm áp, bước đến nắm lấy tay cô, siết nhẹ thì thầm:
“Đi với nhé… hôm nay một điều đặc biệt.”
Khoa dẫn cô một góc sân trường, nơi hàng cây xà cừ rợp bóng, ánh nắng len qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng đung đưa. Một chiếc ghế gỗ nhỏ đặt ngay gốc cây lớn, đó Khoa trải sẵn chiếc khăn caro quen thuộc.
“Ngồi đây với nhé…” — Khoa khẽ , kéo tay Ngọc Anh xuống cạnh .
Chỉ vài giây , Khoa vòng tay ôm lấy cô, kéo cô tựa sát n.g.ự.c . Vòng tay ấm áp luôn khiến tim Ngọc Anh khẽ rung lên, cảm giác an , dịu dàng và đầy quen.
“Ngọc Anh…” — giọng Khoa khàn hơn ngày, thở phả nhẹ bên tai cô — “Hôm nay nhớ … nhiều lắm…”
Chưa kịp để cô đáp , Khoa nghiêng , môi chạm nhẹ vành tai cô, một nụ hôn khẽ nhưng đủ khiến cô run lên, mềm nhũn trong vòng tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-21.html.]
Bàn tay khẽ vuốt dọc lưng cô, siết nhẹ eo, kéo cô sát hơn nữa. Nụ hôn tiếp theo đặt lên má, dần dịch xuống cổ, lên vai cô — từng nụ hôn dịu dàng, chậm rãi nhưng mang theo khát khao non trẻ khiến trái tim Ngọc Anh đập nhanh đến nghẹt thở.
Cô nhắm mắt , để mặc cảm xúc dẫn lối, vòng tay khẽ ôm cổ Khoa, thở dồn dập, đôi má đỏ bừng nhưng chẳng chút e ngại.
“Cho …” — Khoa thì thầm bên tai cô, giọng khàn hẳn — “… gần hơn chút nữa nhé…”
Không đợi cô trả lời, Khoa cúi xuống tìm môi cô — một nụ hôn thật sâu, thật dài và cuốn hút, khiến cả hai quấn chặt lấy . Bàn tay khẽ luồn tóc cô, ôm trọn gương mặt nhỏ nhắn , giữ nụ hôn càng thêm trọn vẹn.
Khoảnh khắc thật ngọt ngào nhưng cũng đầy rung động: hai trẻ tuổi trao những cử chỉ dịu dàng nhưng đầy chân thành, từng cái vuốt ve, từng thở gấp gáp hòa tiếng gió nhẹ xung quanh.
Khoa khẽ buông môi cô, tựa trán lên trán cô, ánh mắt chan chứa yêu thương:
“Mùa hạ … chỉ cần thôi là đủ.”
Ngọc Anh khẽ mỉm , ánh mắt long lanh xúc động, đôi tay vẫn ôm chặt lấy lưng như một lời hứa thầm lặng: cô sẽ ở bên , dù mùa hạ ngắn ngủi, dù tuổi trẻ vội vàng.
Hoàng hôn dần buông, ánh sáng vàng nhạt phủ lên hàng cây, phủ lên hai trẻ đang ôm thật chặt, say đắm trong nụ hôn đầu đời và những rung động đầu tiên — vụng dại nhưng chân thành, ngọt ngào nhưng tinh khôi.