Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 19
Ngày hôm , sân trường vẫn ngập tràn ánh nắng vàng và tiếng ve ngân vang, nhưng với Ngọc Anh, tất cả dường như hơn khi ánh mắt Khoa luôn dõi theo , khi bàn tay ấm áp vẫn nắm lấy tay cô buông.
Chiều nay, Khoa chủ động nhắn:
“Cùng đến thư viện trường nhé… hôm nay ở bên lâu hơn một chút.”
Ngọc Anh chút bất ngờ, nhưng trái tim thổn thức. Khi tan học, đợi ở cửa lớp, nụ dịu dàng, tay đút túi quần, nắng chiều hắt lên gương mặt làm thứ trở nên thật ấm áp.
Thư viện trường vốn ít ai lui tới giờ tan học, gian yên tĩnh và mùi gỗ cũ phảng phất khiến thứ thật lạ lùng. Khoa kéo tay cô xuống góc cuối, nơi ánh nắng nhạt xuyên qua ô cửa kính mờ phủ nhẹ lên hai đứa.
“Ở đây… thích lắm. Chỉ hai đứa thôi.” — Khoa khẽ thì thầm, từ từ vòng tay ôm lấy Ngọc Anh từ phía , để thở chạm gáy cô.
Ngọc Anh khẽ run lên, đôi má đỏ ửng, tim đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Tay Khoa luồn qua eo cô, kéo sát lồng n.g.ự.c ấm áp, khiến cách giữa hai gần như tan biến.
“Ngọc Anh…” — giọng khàn khàn, thì thầm bên tai cô — “Cho … ôm như thế lâu hơn một chút nhé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-19.html.]
Chưa kịp để cô lời nào, Khoa nghiêng đầu, môi khẽ chạm lên cổ cô — một nụ hôn phớt nhẹ nhưng đầy rung động. Từng thở của nóng hổi, phả nhẹ làn da mỏng manh , khiến tim Ngọc Anh đập nhanh đến nghẹt thở.
Khoa vội vàng, chỉ chậm rãi hôn từng chút một từ cổ lên má, khẽ nâng cằm cô lên để đôi môi tìm đến môi cô. Một nụ hôn thật sâu, thật dài, cuốn cô vòng xoáy cảm xúc mãnh liệt nhưng tinh khôi.
Bàn tay Khoa vuốt ve dọc lưng cô, vòng gáy, giữ nhẹ lấy gương mặt cô để nụ hôn thêm cuốn hút. Hơi thở cả hai trở nên gấp gáp, tay đan tay, nhịp tim hoà chung một nhịp.
Ngọc Anh nhắm mắt, để mặc cảm xúc non trẻ dẫn lối, vòng tay ôm chặt lấy Khoa. Mỗi cử chỉ của đều thật dịu dàng nhưng mang theo một chút khát khao vụng dại, đủ khiến lòng cô run lên nhưng chẳng thể nào rời .
Khoa khẽ buông môi cô , ánh mắt dịu dàng nhưng sâu lắng cô, thì thầm:
“Mùa hạ … chính là điều đặc biệt nhất đối với .”
Ngọc Anh khẽ mỉm , tựa đầu lên vai , nhắm mắt tận hưởng vòng tay ấm áp — nơi cô rằng trái tim thể an yên và rung động cùng nhịp.
Gió chiều nhẹ lay những tán lá ngoài khung cửa sổ, ánh nắng cuối ngày vẫn len lỏi chiếu lên hai trẻ tuổi đang cạnh , trong vòng tay, trong nụ hôn, trong sự gần gũi thật ấm áp và dịu dàng — một mối tình đầu đầy xúc cảm và ngọt ngào.