Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 14
Những ngày tháng sáu đang dần trôi qua, trời trong xanh phủ đầy phượng đỏ như chứng kiến từng khoảnh khắc ngọt ngào của hai trẻ. Ngọc Anh nhận ngày càng mong đợi hơn những buổi tan học — chỉ để thấy Khoa đợi ở gốc phượng quen thuộc, chỉ để cùng bước chậm rãi tán cây xà cừ đầy bóng mát.
Chiều hôm nay, khí nhẹ dịu hơn ngày, tiếng ve cũng như lắng hơn, chỉ còn những đợt gió xôn xao lùa qua những tán lá. Khoa kéo tay Ngọc Anh vòng qua con đường nhỏ phía trường, nơi một góc sân đầy cỏ xanh mà ít ai lui tới.
“Ở đây thật…” — Ngọc Anh khẽ , giọng cô nhẹ như thở khi tay vẫn buông tay cô lấy một phút.
Khoa gì, chỉ khẽ siết tay cô hơn, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng nhưng sâu thẳm một thứ cảm xúc riêng — thứ cảm xúc chỉ dành cho cô.
Cả hai cùng xuống tấm khăn caro quen thuộc, trải gốc cây lớn che rợp cả một góc sân. Khoa giấu nổi sự rung động trong ánh mắt khi cô — mái tóc dài khẽ bay theo gió, ánh nắng lấp lánh làn da trắng ngần, đôi mắt long lanh đầy tin tưởng.
Bất chợt, Khoa đưa tay gáy cô, kéo cô gần hơn. Môi khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô khi thì thầm bên tai:
“Cho gần hơn chút nữa nhé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-14.html.]
Không đợi cô trả lời, nụ hôn của Khoa tìm đến môi cô — sâu hơn, cuốn hút hơn, mang theo khát khao lặng thầm nhưng mãnh liệt. Bàn tay ôm trọn eo cô, kéo sát cô lồng n.g.ự.c rắn chắc đang phập phồng vì nhịp tim rộn ràng.
Ngọc Anh run nhẹ trong vòng tay , trái tim cô cũng đập loạn nhịp, nhịp thở dồn dập giấu nổi cảm giác bối rối nhưng tin tưởng. Cô khẽ vòng tay ôm lấy cổ , đáp nụ hôn , để mặc cho giác quan dẫn lối.
Khoa khẽ di chuyển bàn tay từ eo lên lưng, vuốt ve nhẹ nhàng từng đường cong mềm mại, như ghi nhớ tất cả cảm giác — cảm giác của tuổi mười bảy, ngọt ngào, non trẻ nhưng thật mãnh liệt.
Làn môi rời môi cô, chậm rãi di chuyển xuống bên má, lướt nhẹ sang cổ — từng nụ hôn phớt qua nhưng để cả ngàn cảm giác rung động. Ngọc Anh khẽ rùng , m.á.u nóng như chảy dọc khắp cơ thể, đôi tay siết nhẹ hơn quanh cổ Khoa, lời nào nhưng thầm chấp nhận tất cả.
“Ngọc Anh…” — Khoa khẽ thì thầm, môi vẫn chạm khẽ lên làn da cô — “Mình thích nhiều hơn nghĩ… chỉ giữ mãi khoảnh khắc .”
Ánh mắt Khoa khi ngẩng lên cô đầy yêu thương, ánh hoàng hôn phản chiếu làm đôi mắt càng thêm long lanh. Một nữa, cúi xuống, ôm cô thật chặt lòng — cái ôm chỉ mang theo sự gần gũi mà còn là một lời hứa âm thầm: dù mùa hạ trôi qua, những rung động sẽ còn mãi.
Chiều dần tắt, những tia nắng cuối cùng phủ lên hai một màu vàng dịu nhẹ. Và nơi góc sân — chỉ thở hòa quyện, vòng tay siết chặt, những nụ hôn nhẹ nhàng và một tình yêu đầu đời đang ngọt ngào chớm nở…