Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 12
Ngày cuối tuần, sân trường vắng lặng hơn, chỉ còn vài nhóm bạn tụ tập tập dượt chuẩn cho hội thao. Ngọc Anh tựa cột đá gần phòng trực, tay khẽ siết quai balo, ánh mắt quanh tìm Khoa.
Và như thường lệ, xuất hiện từ phía lưng cô, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, thì thầm bên tai:
“Chờ lâu ?”
Hơi ấm từ vòng tay khiến trái tim Ngọc Anh đập rộn ràng, cảm giác như giác quan đều bao phủ bởi thở của Khoa. Cô khẽ lắc đầu, nhưng kịp thì siết nhẹ, kéo cô dựa hẳn n.g.ự.c .
“Có một chỗ đặc biệt hôm nay đưa tới.” — Khoa , giọng khàn khàn pha chút bí ẩn.
Cả hai qua sân trường, băng qua con đường rợp bóng cây, đến một nhà kho nhỏ cũ kỹ phía sân thể dục — nơi ít ai lui tới. Cánh cửa gỗ hé mở, ánh nắng lọt qua khe cửa tạo thành những vệt sáng mờ nền xi măng lạnh.
Khoa đặt balo xuống một góc, nhẹ nhàng nắm tay Ngọc Anh kéo cô , đóng khẽ cánh cửa lưng. Không gian yên tĩnh, chỉ còn hai và tiếng tim đập vang vọng.
“Ở đây… ai quấy rầy.” — Khoa khẽ thì thầm bên tai cô, vòng tay ôm siết hơn, khiến cô ngửa mặt lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-12.html.]
Cái kéo dài trong vài giây nhưng mang theo bao cảm xúc bồi hồi. Và Khoa cúi xuống, nữa đặt môi lên môi cô, một nụ hôn dịu dàng nhưng sâu hơn, mang theo khát khao mà giữ trong lòng từ lâu.
Bàn tay Khoa đặt gáy cô, khẽ luồn mái tóc dài mềm mại, vuốt ve từng sợi tóc như trân quý. Nụ hôn kéo dài hơn, khiến thở cả hai trở nên dồn dập, tay Ngọc Anh bám chặt áo Khoa như tìm một điểm tựa.
Khoa khẽ buông môi cô, di chuyển từng nụ hôn xuống gò má đỏ bừng, dừng nơi cổ và khẽ hôn nhẹ lên làn da mỏng manh , thở phả nóng khiến Ngọc Anh run lên từng nhịp.
“Tại thích đến thế …” — Khoa thì thầm khẽ khàng, tay di chuyển từ bờ eo lên vuốt ve cánh tay cô, ôm trọn cô lòng, siết chặt đến mức cả hai như hòa làm một.
Ngọc Anh khẽ tựa trán lên n.g.ự.c , nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm áp, an , và cả sự gần gũi đặc biệt . Mỗi cái vuốt nhẹ lưng, mỗi nụ hôn dịu dàng nhưng táo bạo má, cổ… khiến tim cô như tan chảy.
Khoa cúi xuống cô, ánh mắt đong đầy yêu thương xen lẫn chút khát khao non trẻ. Cậu thì thầm:
“Ngọc Anh… chỉ cần rời xa … sẽ giữ mãi những buổi chiều thế .”
Cô gì, chỉ khẽ vòng tay qua eo , ôm thật chặt — một cái ôm cho tất cả lời hứa và cảm xúc đang dâng đầy trong lòng.
Ánh nắng cuối ngày len qua khe cửa hắt lên hai trẻ tuổi, bao bọc bởi ấm, thở, và những nụ hôn ngọt ngào… ghi một mùa hạ thật khác trong ký ức của cả hai.