Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 2
Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi vang lên, cả lớp ồn ào dậy. Ngọc Anh vẫn yên ở chỗ, tay lật trang sách nhưng mắt cửa sổ. Gió nhẹ khẽ lay cành phượng già, từng cánh hoa đỏ rực rơi xuống, trải thảm sân trường. Một thoáng mơ hồ khiến cô như níu giữ khung cảnh mãi mãi.
“Ngọc Anh, căn-tin ?” – giọng Minh Khoa vang lên bên cạnh, quen thuộc và tự nhiên như thể họ thiết từ lâu lắm .
Cô thoáng bối rối, gập sách : “Ừ… cũng .”
Đây là đầu tiên một thời gian dài, cô rời khỏi góc bàn quen thuộc giờ chơi, cùng một bạn. Khoa tươi, sải bước dài hơn hẳn, bất giác đợi cô khi thấy cô chậm hơn vài bước.
“Cậu lúc nào cũng mơ mộng ?” – Khoa nghiêng đầu hỏi, nheo mắt cô như trêu ghẹo.
Ngọc Anh đỏ mặt, khẽ lắc đầu: “Chỉ là thích hoa phượng rơi thôi.”
“Vậy ? hôm nay thấy chút gì buồn buồn,” khẽ , đột nhiên đưa tay nhặt một cánh phượng chân, nhẹ nhàng cài lên tóc cô, mỉm : “Hợp với lắm.”
Tim cô bất giác đập lạc một nhịp. Ngọc Anh cúi đầu, cảm giác má nóng bừng. Lâu cô mới ai đó đối xử ấm áp như .
Suốt đoạn đường đến căn-tin, Khoa kể chuyện đủ thứ đời: từ trường cũ của ở Đà Nẵng, những trốn học biển với đám bạn , đến cả việc từng thầy thể dục bắt phạt vì… leo cây hái xoài trường. Câu chuyện của tự nhiên, gần gũi, khiến Ngọc Anh buồn thấy kéo khỏi thế giới tẻ nhạt vốn chỉ sách vở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/chuong-2.html.]
“Ngọc Anh thích uống gì?” – Khoa hỏi khi cả hai quầy nước.
“Trà đào…” – cô đáp nhỏ.
“Cho hai đào nhé cô ơi!” – ngay, quên nháy mắt với cô. Một cử chỉ nhỏ thôi nhưng khiến trái tim thiếu nữ rung lên.
Buổi chiều hôm đó, khi cả lớp chìm trong những tiết học mệt mỏi, Khoa vẫn thi thoảng sang nhắc cô: “Đừng mơ mộng nhé, thấy sắp chìm trong đám mây đấy!” Ngọc Anh mỉm nhẹ, đầu tiên cô cảm thấy lớp học vốn lạnh lẽo ấm áp đến thế.
Tan học, con đường về vẫn rợp bóng nắng vàng và những tán cây phượng già. Khoa thong dong bước cạnh Ngọc Anh, thi thoảng cúi xuống nhặt một vài cánh hoa rơi, bỏ túi áo như thể trân trọng từng khoảnh khắc mùa hạ .
“Cậu dạo ở bờ hồ gần trường ?” – Khoa bất chợt hỏi.
Ngọc Anh lắc đầu: “Chưa… về thẳng nhà.”
“Vậy mai nhé, giờ học, cùng nhé?” – Khoa , ánh mắt ánh lên tia mong chờ.
Tim Ngọc Anh đập thình thịch. Cô ngập ngừng nhưng hiểu khẽ gật đầu: “Ừ… mai nhé.”
Chiều buông xuống, ánh nắng còn vương mái tóc, vai áo hai đứa trẻ tuổi mười bảy. Những ngày hạ chỉ mới bắt đầu, nhưng trong lòng Ngọc Anh thấy mùa hè lẽ sẽ khác, đặc biệt.