Hạ Nắng Năm Ấy - chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-19 15:30:17
Lượt xem: 2
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 1
Tiếng chuông trường vang lên, xé tan bầu khí oi ả của một buổi chiều tháng năm. Sân trường như nhuộm vàng ánh nắng cuối ngày, từng tia nắng len qua vòm lá phượng, rắc xuống nền sân những vệt sáng dịu dàng.
Ngọc Anh bước con đường lát gạch đỏ dẫn về lớp, đôi giày trắng cũ in dấu bụi nắng. Mái tóc dài buộc hờ gáy, lưng đeo cặp, tay ôm quyển tập chằng chịt chữ . Cô nữ sinh lớp 11B luôn trầm lặng, ít bạn bè, luôn ở góc bàn cuối cùng cạnh cửa sổ, như một thói quen đổi.
Hôm nay, khung cảnh bỗng trở nên khác lạ — một con trai xa lạ, tay đút túi quần, chiếc balo khoác hờ một bên vai, tựa lưng bức tường cạnh cửa lớp cô. Nụ nửa miệng của khiến tim Ngọc Anh khẽ rung lên.
“Xin , cho hỏi… đây là lớp 11B ?” – lên tiếng, giọng trầm và ấm, đôi mắt lấp lánh nắng chiều.
Ngọc Anh ngẩn vài giây khẽ gật đầu: “ … là…?”
Cậu đưa tay , nụ rộng hơn: “Mình là Minh Khoa, học sinh mới chuyển đến. Có thể làm bạn ?”
Lần đầu tiên trong gần hai năm học tại ngôi trường , Ngọc Anh thấy bối rối như . Ánh mắt Minh Khoa gì đó cuốn hút, ấm áp khiến đối diện cảm giác an .
“Ừ… là Ngọc Anh,” cô đáp khẽ, bàn tay nhỏ nhắn run run đặt bàn tay . Một cái bắt tay nhẹ thôi nhưng trái tim đập rộn ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/chuong-1.html.]
Tiếng ve ngoài sân bắt đầu râm ran, cành phượng cao đong đưa theo làn gió nhẹ. Hạ đến , mùa của những kỷ niệm thanh xuân, mùa của những rung động đầu đời.
Kể từ hôm , Minh Khoa trở thành bạn cùng bàn với Ngọc Anh — vị trí chọn chính là chiếc ghế trống bên cạnh góc cửa sổ nơi cô một . Những ngày , lớp học vốn lặng lẽ của Ngọc Anh bỗng đầy những tiếng , những câu chuyện vu vơ mà Khoa kể.
Ngọc Anh bắt đầu quen với việc mỗi sáng chào cô bằng một nụ , mỗi giờ chơi rủ cô xuống căn-tin, mỗi buổi chiều tan học song hành con đường về nhà.
cô cũng bắt đầu lo lắng… Cảm giác gọi là gì? Liệu chỉ là một chút rung động nhất thời, là điều gì sâu hơn?
Có hôm Khoa hỏi khẽ khi cả hai cùng ngoài cửa sổ: “Ngọc Anh , bao giờ nghĩ… nếu mùa hạ năm nay kết thúc, tụi sẽ thế nào ?”
Cô khẽ lắc đầu, cắn môi: “Mình nghĩ đến… nhưng hy vọng, sẽ vẫn cạnh như thế .”
Minh Khoa khẽ , bàn tay bất giác chạm nhẹ tay cô: “Vậy thì, tụi cùng ghi một mùa hạ thật nhé!”
Lời hứa thành tiếng vang vọng trong lòng Ngọc Anh, khiến nắng chiều hôm trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.