Phan Linh nghẹn lời, giơ ngón tay chỉ , tức đến biến dạng cả giọng : “Mày – mày cái đồ – chổi…”
Còn Ngô Vĩ thì trừng mắt , nghiến răng nghiến lợi : “Hạ Tiêm Tiêm! Giờ cô lòng chứ? Rốt cuộc cô ý đồ gì, mới gả nhà làm cho cả nhà gà bay chó sủa, chẳng qua chỉ cô vài câu thôi, cô nhất định làm loạn mặt họ hàng như thế? Cô đây như , cưới xong đổi trắng đen ?”
Tôi tựa tường, lạnh lùng Ngô Vĩ: “Là làm loạn ? Những lời còn gọi là lời của con ? Là một trưởng bối bà hết tự trọng, tại nể mặt bà ? Tôi còn lạ gì tâm tư của nữa? Chẳng qua là bà tq nghĩ bố đều mất , ức h.i.ế.p nơi nương tựa đúng ? Tôi cho các , đời nào!”
“Ngô Vĩ cũng chẳng cần chỉ trích , và họ hàng nhà hôm nay vả mặt là đáng đời. Tôi xé nát cái mồm của họ là nhân từ lắm đấy. Anh còn mặt mũi mà đây thế nọ thế , đây đúng là quỷ ám , mà nhận là một tên vô dụng hèn nhát trách nhiệm như , trách , gả cho cái thứ điều !”
Nói đến đây, kìm lạnh một tiếng: “Ngô Vĩ, với giả vờ giỏi thật đấy nhỉ, khi cưới dỗ xoay mòng mòng, hóa hai con đang lừa cưới ?”
Lúc thực sự hối hận, nghĩ bình thường cũng là tinh tường, mà vấp một cú ngã lớn thế trong hôn nhân.
cũng khả năng thấu tương lai, ai mà ngờ , bạn trai yêu một năm trời, bình thường chu đáo tỉ mỉ, trăm phương nghìn kế chiều lòng , thực là một tên trai bám váy mềm xương đến thế.
Tôi cũng từng gặp Phan Linh hai , khi đó thái độ của bà nhiệt tình lắm, cứ thế cho một ảo giác rằng bà là hiền lành từ bi.
Sự phán đoán sai lầm khiến đưa lựa chọn sai lầm.
Tôi cũng là khá thực tế, bao giờ mơ mộng gì về phong hoa tuyết nguyệt, tình yêu lãng mạn, chỉ sống một cuộc đời định. Vì thế, xét thấy cảnh gia đình Ngô Vĩ cũng bình thường, bản sống một , đòi sính lễ thì cũng mang sang, hà cớ gì làm rắc rối như , nên nghĩ nhà cửa xe cộ gì đó thì cũng đòi hỏi.
Tôi cứ tưởng nhượng bộ như , Ngô Vĩ và Phan Linh dù đến mức cảm ơn đội ơn, thì ít nhất cũng nhớ đến cái của , thể sống hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ha-he-lam-chu/chuong-3.html.]
Không ngờ, ngày thứ hai cưới họ tát một cú đau điếng, khiến cuồng trời đất.
Ngô Vĩ mặt tái xanh, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Hạ Tiêm Tiêm, cô chuyện kiểu gì thế? Cái gì mà lừa cưới? Cô cái gì đáng để chúng lừa chứ? Là tự cô đòi sính lễ, hơn nữa cô chẳng cũng của hồi môn ? Cô tư cách gì mà chúng ?”
Nghe lời , bắt đầu vô cùng mừng thầm vì cho chuyện bố để một căn nhà và một ít tiền tiết kiệm.
Dù gặp , nhưng may mà là kẻ não yêu đương.
Giờ xem , càng thể để họ .
“Ngô Vĩ, cũng lười nhiều lời vô nghĩa với . Tóm cho các , kẻ dễ dây . Mẹ con các mà làm khó chịu, thì các cũng đừng hòng yên . Kể cả mấy bà họ hàng lộn xộn của các , nếu còn dám một lời nào nữa, sẽ trực tiếp lấy phân chó mà trát miệng họ.”
Ngô Vĩ và Phan Linh tức điên lên, nhưng chẳng làm gì .
Tôi khẩy ngừng, chính là cái hiệu ứng , đè mà chà đạp, các còn ngoài cuộc ?
Ai kết hôn mà chẳng sống yên , nhưng xui xẻo gặp cái nhà gì , thì cũng chỉ thể cứng đối cứng với họ.
Nếu thật sự , ly hôn phạm pháp.
là ứng nghiệm một câu , thương đàn ông là xui xẻo cả đời.