"Sao ăn ? Toàn là đồ ngon cả đấy. Thời của chúng , Tết còn chẳng mà ăn."
Con trai kéo tay , đáng thương : "Không đồ mặn thì cũng là đồ đắng, con ăn , con ăn hamburger."
Tôi với : "Tuổi của nó thể ăn mấy món . Mẹ nấu một món trứng xào cà chua, hoặc thịt heo xào khoai tây, thì ngoài mua mấy món về cũng mà."
Mẹ đập đũa xuống, giận dữ mắng: "Đều là tại mày nuông chiều nó! Ngày nào cũng ăn đồ Tây đồ Ta chứ chịu ăn cơm nhà. Cá muối, vịt muối, kim chi đều là tự làm, sạch sẽ vệ sinh. Những thứ khác đều mới nấu, còn bày đặt kén cá chọn canh. Không ăn thì nhịn đói c.h.ế.t ! Tiểu Bảo, đây uống canh."
Nhìn bát canh trứng đầy một lớp rau mùi dày cộp, con trai bịt mũi .
Nó giống , ăn nổi một chút rau mùi nào.
"Nó ăn rau mùi, con cũng ăn rau mùi, con vô mà."
Mẹ quan tâm: "Không bỏ rau mùi thì làm ngon . Mày cứ để nó ăn nhiều , quen miệng là sẽ thấy ngon thôi."
Con trai , : "Mùi khó chịu lắm, con uống. Hôm qua bà ngoại cứ bắt con uống, uống xong đau bụng."
Tôi bưng bát canh về mặt , : "Tại cứ bắt thằng bé ăn ngò rí? Không ăn thì sống ? Mẹ thích ăn thì cứ ăn nhiều , ai cấm. hai con con ăn, ăn!"
Mẹ bưng bát canh đưa cho con trai , với vẻ thể hiểu nổi: "Ngò rí ngon thế ăn? Bà thể hại con ? Ăn vài là sẽ thích ngay, ăn là con sẽ hối hận cho xem."
Tiểu Bảo liếc mâm cơm bàn, đặt đũa xuống và xem TV.
"Bảo, đưa con ăn ngoài nhé, chúng ăn pizza nha?"
"Dạ !" Tiểu Bảo bật dậy, nhanh chân ngay ở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gong-cum-tinh-nghia/chuong-3.html.]
Mẹ đập mạnh xuống bàn: "Tao mua đồ nấu nướng, mà chúng mày còn đòi ngoài ăn? Món nào ở đây ngon hả? Mày coi thường tao đến thế ?"
"Toàn bộ những món đều là thích ăn. Tại thử quan tâm đến khẩu vị của Tiểu Bảo và con?"
"Trẻ con thì khẩu vị gì? Chẳng lớn ăn gì thì nó ăn nấy ? Nó cái gì là thích ăn thích ăn?"
Tôi cãi với nữa. Tôi dẫn Tiểu Bảo đến tiệm pizza. Lúc trở về nhà, đang bên bàn ăn trong bóng tối, bất động.
Làm để diễn tả đây?
Thật thê lương.
Tiểu Bảo đến gần , kêu lên với : "Bà ngoại c.h.ế.t !"
Mẹ lập tức nhảy dựng lên: "Phì phì phì! Ai chết? Mày linh tinh gì thế?"
Tiểu Bảo thắc mắc: "Mắt bà động đậy, con cứ tưởng bà c.h.ế.t ."
"Hai con chúng mày chỉ mong tao c.h.ế.t cho rảnh nợ thôi đúng ?"
Tôi ăn mất hơn một tiếng đồng hồ, cơn giận lúc cũng nguôi ngoai. Nhớ cái phép ôm ấp của sếp Ngô Khải Tát, tiến gần ôm lấy , ngọt giọng : "Mẹ vất vả ạ."
Mẹ đẩy phắt , chỉ mặt : "Tao nuôi mày lớn chừng , mày hiếu thuận tao thì thôi, chuyện gia đình nên kể ngoài. Chú Kim thích mày như thế, mày đối xử với ác độc thế?"
Chú Kim?
Tôi khó hiểu, hỏi: "Chú Kim làm ạ?"
Mẹ hùng hồn : "Tao bảo mày tìm luật sư cho Chú Kim, mày tìm cái loại luật sư lừa đảo nào thế?"