Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 5: Sự thật chôn giấu
Bàn tay lạnh buốt siết chặt cổ tay Lục Trạch, sức mạnh đáng kinh ngạc khiến khựng . Anh phắt , đèn pin điện thoại lia thẳng gương mặt kẻ .
Là quản gia Phúc – hầu hạ bà nội suốt mấy chục năm trời.
Gương mặt ông hiện lên đầy u ám, nếp nhăn hằn sâu nhưng ánh mắt thì lạnh băng, thậm chí… gần như vô hồn.
“Cậu chủ… hãy rời khỏi đây, ngay lập tức!” — Giọng ông Phúc khàn đặc, dường như xen lẫn nỗi sợ hãi thể diễn tả bằng lời.
Lục Trạch nhíu mày: “Tại ? Ông đang che giấu điều gì? Tại tên An Chi xuất hiện trong di chúc tuyệt mật? Tại cả Triệu Khang cũng g.i.ế.c ?”
Ông Phúc im lặng một giây, run rẩy thốt lên:
“Vì … thừa kế thực sự … Và đứa bé … con của An Chi… mới chính là m.á.u mủ duy nhất của bà chủ!”
Câu như nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim Lục Trạch. Anh sững .
“Ông dối!” — Anh gầm lên. “Bà nội từng công nhận thể gia tộc. Làm thể thừa kế thực sự?”
Ông Phúc khổ: “Bà chủ một kế hoạch khác… một kế hoạch mà ngay cả cũng . Cậu chỉ là đứa trẻ nhận về từ cô nhi viện, để che mắt thế gian, để bảo vệ cho… dòng m.á.u thực sự của An Chi.”
Lục Trạch lùi một bước, bàn tay vô thức nắm chặt mép quan tài. Những ký ức rời rạc hiện về… những mảnh ghép từng thể hiểu nổi, nay bỗng xâu chuỗi thành một sự thật tàn khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/goi-ten-em-trong-dem/chuong-5-su-that-bi-chon-giau.html.]
Anh mang huyết thống Lục gia… An Chi mới là chọn, và đứa con mà từng đến… mới chính là thừa kế thực sự!
Tiếng thì thầm quen thuộc vang lên quanh :
“Lục Trạch… con vẫn đợi … ngay lớp đá …”
Như thôi thúc bởi giọng , gạt phăng bàn tay ông Phúc, đưa tay đẩy nắp quan tài .
“Dừng !” — Ông Phúc hét lên. quá muộn.
Nắp quan tài bật mở, để lộ bên trong t.h.i t.h.ể An Chi… mà là một chiếc nôi nhỏ bọc kín bằng vải trắng, và một sợi dây chuyền bạc chạm khắc tinh xảo khắc tên: “Chi An”.
Lục Trạch nghẹn ngào. Anh nâng sợi dây lên, ánh sáng từ ngọn nến hắt lên mặt dây chuyền — mặt một dòng chữ nhỏ:
“Con là cuối cùng của dòng m.á.u Lục gia.”
Và lúc đây, hiểu rằng tất cả những gì từng tin tưởng… đều chỉ là một màn kịch dựng lên.
Bóng tối quanh bỗng trở nên đặc quánh. Tiếng trẻ con vang lên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Lục Trạch thề — dù trả giá bằng cả mạng sống, sẽ tìm đứa trẻ … con ruột của An Chi… và cũng là duy nhất nắm giữ chìa khóa bộ bí mật của Lục gia.