Dì Cao cứ tưởng giận nên đang móc bà , nên để tâm.
Bà bày vẻ mặt của một trưởng bối dạy dỗ :
“Tiểu Tịnh , cô vẫn còn trẻ quá, nên cái gì cũng công tư phân minh, chú trọng đến cảm xúc của khác.”
“Giống như mua vài cái bánh ngọt, vài ly sữa, mua vài hộp chè thập cẩm cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhưng khiến cảm thấy thoải mái trong lòng, đầy Giá trị cảm xúc, làm việc cũng sức hơn.”
Lương cao và tiền thưởng lễ Tết thì khiến thoải mái.
Một bữa chiều khiến mua chuộc.
Trong lòng cảm thấy vô cùng nực , thấy đúng là nuôi một Kẻ vong ơn bạc nghĩa, nuôi kiểu gì cũng .
Bà vốn sắc mặt, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Không cần dùng nhiều sức, mà dùng sức cho khéo, cô nghĩ xem giao tiếp giữa với chẳng là như ? Cô ở công ty chắc chắn cũng sắt đá, Nhân tình vị chút nào, còn như Tiểu Lệ, cô cũng đối nhân xử thế, ai cũng quý mến.”
Ngón tay lướt màn hình, lặng lẽ hủy vé máy bay về quê dịp Quốc khánh mua cho bà .
Lần bà về quê là ngày mùng Một tháng Năm để cưới con trai, vốn nghĩ giúp việc ở nhà thể đoàn tụ cùng gia đình, cảm thông cho nỗi nhớ quê của bà .
Tôi tính cho bà nghỉ phép hưởng lương dịp Quốc khánh để đoàn tụ với gia đình.
Nên nhờ trợ lý đặt vé máy bay hạng nhất một tháng, định tạo bất ngờ cho bà .
những lời bà tối nay khiến nản lòng.
Có lẽ tất cả chỉ là tự đa tình.
Dì Cao thấy cứ cúi đầu điện thoại, bà bực bội "chậc" một tiếng.
“Tiểu Tịnh , thấy cô càng ngày càng vô lễ, trưởng bối đang chuyện với cô mà cô cứ chơi điện thoại mãi là …”
Trưởng bối, bà dựa cái gì mà xưng là trưởng bối?
Tôi đặt ngón trỏ lên môi, hiệu cho bà im lặng.
Bà một hợp đồng của trị giá hàng chục triệu, chuyện công việc bà dám xen .
Sau khi cuộc gọi kết nối, giọng xu nịnh của quản lý trung gian vang lên:
“Chài Tổng, cô gì căn dặn ạ?”
Giọng nghiêm nghị, kiên quyết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giup-viec-ngang-nguoc/chuong-3.html.]
“Tôi đổi giúp việc, hợp đồng đến cuối tháng cần gia hạn nữa, tròn một năm .”
Dì Cao sững sờ, trố mắt .
“Cái…”
Quản lý trung gian vẻ băn khoăn, nhưng rõ chúng mâu thuẫn gì, chỉ xác nhận với :
“Cô chắc chắn sa thải bà ? Nếu cần hòa giải thêm để giúp cô giải quyết vấn đề, sẽ cử giúp việc mới đến nhà cô thử việc cuối tháng .”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của dì Cao, gật đầu:
“Vâng, xác định sa thải bà , tìm cho một dì mới.”
4.
Cúp điện thoại, dì Cao bật dậy.
Bà trừng mắt giận dữ:
“Tiểu Chài, cô ý gì đây?! Chỉ vì hôm nay cô vài câu mà cô hành động theo cảm tính sa thải ?”
Hai câu chỉ là ngòi nổ.
thực tế nhẫn nhịn bà từ lâu .
Con thường rẻ rúng, đối với bình thường đối xử , bao dung với , thì nghĩ họ dễ bắt nạt.
Đối với bình thường nghiêm khắc, lạnh lùng với , nếu đột nhiên họ với một cái, thì cảm kích vô cùng, hận thể chạy đến lắc đuôi cầu xin.
Kể từ bà làm món ăn cho xong, đối xử với bà hơn nhiều, bà cứ thỉnh thoảng thử thách giới hạn của .
Có một khi thành dự án, ở nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc dậy mất phương hướng.
Tôi lấy một hộp sữa từ tủ lạnh hâm nóng, ngẩng đầu lên thì thấy dì Cao đang xem TV trong phòng khách.
Vừa cắn hạt dưa, ha hả vì chương trình hài kịch.
Tôi mơ hồ chiếc đồng hồ treo tường, đúng lúc con gái tan học mẫu giáo.
Tôi vội vàng chạy đến hỏi bà :
“Dì Cao! Sao giờ dì còn ở nhà xem TV? Con gái tan học !”
Ai ngờ dì Cao vô tâm vỗ vai :
“Không , gọi dịch vụ giao nhận đón Nghiên Nghiên về , đây một hai nữa, con bé sợ lạ .”