Ở một bên khác.
Khi Ngu Thanh Đại tỉnh dậy, cô phát hiện hai tay hai chân trói chặt.
Nơi cô đang ở cũng biệt thự của Quý Đình Chu.
Ai bắt cóc cô?
lúc cô đang hoang mang thắc mắc, cánh cửa kho hàng đóng kín đẩy .
Ngu Thanh Đại theo tiếng động, liền thấy một bóng quen thuộc.
“Ngu Thanh Đại, lâu gặp nhỉ.”
Kẻ bắt cóc cô ai khác.
Chính là Thẩm Thanh Dao.
Ánh mắt hai giao , Ngu Thanh Đại lạnh một tiếng: “ là lâu gặp, nhưng cô đưa đến đây, là mưu đồ từ nhỉ.”
“Các bảo vệ ngoài biệt thự đột nhiên chìm giấc ngủ, cũng là do cô tay đúng ?”
Nghe , Thẩm Thanh Dao hề phản bác, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý như thể chuyện trong tầm tay.
Cô khoanh tay ngực, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo: “Đương nhiên , cô canh giữ nghiêm ngặt như , đành bỏ chút thuốc thức ăn của bọn họ, như thế mới đưa cô ngoài , dù cô cũng là mà Quý Đình Chu đặt lên đầu quả tim mà!”
Khi đến cuối cùng, lời của Thẩm Thanh Dao tràn đầy ghen tị và oán hận.
Cơn giận trào dâng trong lòng cô .
Cô vươn tay, siết chặt cổ Ngu Thanh Đại: “Ngu Thanh Đại, tối nay sẽ cho cô xuống địa ngục!”
—-
Ngu Thanh Đại hạ thuốc, mềm nhũn vô lực, giờ đây càng sức phản kháng.
Cô quăng mạnh xuống đất, cả choáng váng thôi.
Thời gian từng chút một trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giu-trong-long-ban-tay/chuong-23.html.]
Cả kho hàng cũng chìm bóng tối.
lúc , một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Ngay đó, giọng lạnh lùng nhưng đầy sốt ruột của Quý Đình Chu từ bên ngoài vọng : “Thẩm Thanh Dao, đến , cô đây!”
Thẩm Thanh Dao vẫn luôn chiếc ghế bên cạnh, thấy tiếng động ngoài cửa, cô từ từ dậy bước tới, mở cánh cửa lớn của kho hàng.
Lập tức, ánh sáng chiếu rọi bên trong.
Ngu Thanh Đại ngược sáng, thấy Quý Đình Chu đang cách đó xa.
“Quý Đình Chu, ngờ thật sự đến. Xem Ngu Thanh Đại đối với quả thật tầm thường nhỉ!”
Lời của Thẩm Thanh Dao tràn ngập sự ghen tị và cam lòng.
“Đương nhiên , Thanh Đại là tình yêu duy nhất đời của .”
Lời hề che giấu của dứt, hai bàn tay buông thõng hai bên của Thẩm Thanh Dao chợt siết chặt, thần sắc cũng càng thêm điên cuồng.
“Nếu cô là tình yêu duy nhất đời của ? Vậy là gì? Anh thích thì tại lúc cưới làm vợ?!”
Nếu năm xưa cho cô hy vọng, làm cô nông nỗi !
Nghe lời chất vấn của cô , mắt Quý Đình Chu cảm xúc.
“Thanh Dao, năm xưa cũng từng nghĩ tình yêu với cô, nhưng khi Thanh Đại rời , mới nhận tình cảm dành cho cô chỉ là chấp niệm. Là nhầm lẫn chấp niệm thành tình yêu. Tuy nhiên, đây là chuyện của hai chúng , tại cô bắt cóc Thanh Đại? Cô vô tội, cô oán hận gì cứ trút hết lên đây.”
Nghe , Thẩm Thanh Dao bỗng phá lên lớn.
“Quý Đình Chu, vì cái chấp niệm trong miệng mà cả đời hủy hoại ! Tôi rõ ràng thể về nước gả cho đàn ông khác, nhưng chính vì mà danh tiếng của tan tành, bố cũng coi như nỗi ô nhục, giờ đây thành trò trong giới hào môn! Tôi chẳng còn mặt mũi nào ở Kinh Bắc nữa, hôm nay sẽ bắt hai chôn theo !”
Thẩm Thanh Dao bây giờ còn hy vọng sống nữa.
Lần cô dốc hết tâm sức bắt cóc cũng là để trả thù!
“Quý Đình Chu, đổ dầu khắp bốn phía kho hàng , xem khi châm lửa cảnh tượng đó sẽ hùng vĩ đến mức nào chứ.”
Nghe những lời , Quý Đình Chu khẽ nhíu mày: “Thẩm Thanh Dao, cô thật sự làm chuyện đến mức ?”