Ngược , Quý Đình Chu luôn giữ vẻ mặt thờ ơ, thỉnh thoảng màn hình điện thoại, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Thẩm Thanh Dao cũng phát hiện sự khác lạ của .
"Đình Chu, làm ?"
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cô , Quý Đình Chu dịu dàng, giơ tay ôm cô lòng, nhẹ giọng giải thích: "Không , hôm qua đám cưới nhiều việc quá, mấy việc xử lý xong, nên mới lơ đễnh thôi."
"Mà , em nhỉ?"
Quý Đình Chu kịp thời mở lời cắt ngang câu hỏi của cô , Thẩm Thanh Dao tiếp tục truy hỏi, mà hăng hái cùng tiếp tục thảo luận chuyện trăng mật.
Một tuần thời gian trôi qua chớp nhoáng.
Chuyến trăng mật của hai cũng đến hồi kết.
Trở về Kinh Bắc, việc đầu tiên Quý Đình Chu làm là hỏi thăm tung tích của Ngu Thanh Đại.
vẫn tin tức gì.
Cô cứ như thể biến mất khỏi thế giới một dấu vết.
Điều khiến Quý Đình Chu trong lòng dâng lên một cảm giác thất bại.
Giây tiếp theo, ném tất cả tài liệu bàn làm việc xuống, bầu khí trong phòng giảm xuống mức đóng băng.
Trợ lý thấy , lập tức lùi vài bước.
"Quý Tổng, sẽ tiếp tục tăng cường nhân lực tìm kiếm tung tích của Ngu Thanh Đại, nhưng bên cạnh ngài thể thiếu bảo vệ riêng, cần ..."
Lời còn dứt, Quý Đình Chu giơ tay cắt ngang.
"Không cần."
"Các chỉ cần nhanh chóng tìm thấy Ngu Thanh Đại!"
Nghe thấy lời kiên định của , trợ lý gật đầu: "Vâng, Quý Tổng."
Văn phòng trở yên tĩnh.
Quý Đình Chu cửa sổ sát đất, lưng vốn luôn thẳng tắp giờ đây cong xuống.
Bảy ngày hưởng tuần trăng mật bên ngoài, ngừng nhớ nhung Ngu Thanh Đại.
Cô theo mười mấy năm, giờ đây đột nhiên biến mất.
Anh quen...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giu-trong-long-ban-tay/chuong-11.html.]
Ngày , cô từng rời nửa bước, luôn kề cận bảo vệ an cho .
Họ cũng từng quấn quýt rời trong chính văn phòng ...
giờ đây, cô .
Biến mất một dấu vết.
Đối với , đây là một đòn chí mạng.
Một lúc lâu , Quý Đình Chu móc điện thoại , tiếp tục ngừng gửi tin nhắn cho cô.
[Thanh Đại, rốt cuộc em ? Không em bên cạnh thật sự quen, em về ?]
[Chỉ cần em trở về, bất cứ yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý, thật sự nhớ em...]
Anh gửi từng tin nhắn một.
Tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Không ai hồi đáp.
Quý Đình Chu ở văn phòng lâu.
Đến khi trời tối dần ngoài cửa sổ, mới dậy rời khỏi công ty.
Chiếc xe chầm chậm dừng cổng biệt thự.
Quý Đình Chu xuống xe, ánh mắt chạm Thẩm Thanh Dao đang cách đó xa.
Giây tiếp theo, cô dang rộng vòng tay chạy tới.
“Đình Chu, về muộn ? Em ở nhà một sợ lắm.”
Nghe lời cô đầy vẻ tủi , ôm chặt cô ả lòng giải thích: “Xin Thanh Dao, hai hôm nay công việc công ty nhiều quá nên chậm trễ, nhất định sẽ về sớm hơn.”
Nghe , Thẩm Thanh Dao cong mắt , khoác tay bước nhà.
“Được , em tha thứ cho đấy.”
Từ khi kết hôn, Thẩm Thanh Dao càng ngày càng ỷ Quý Đình Chu, mỗi tối đều dính lấy .
Tối nay cũng ngoại lệ.
“Đình Chu, đây thích trẻ con nhất ? Chúng một đứa con nhé, ?”
Lời thốt , Quý Đình Chu khẽ nhíu mày.
“Thanh Dao, chúng mới kết hôn thôi, bây giờ con quá sớm , đợi thêm vài năm nữa .”