Gió Cuốn Tình Đi – Chương 9: Kẻ Thứ Ba Không Tên
Ba ngày khi An Nhiên rời , quán “Gió Mùa” vẫn mở cửa đều đặn, nhưng bên trong thì lạnh lẽo lạ thường.
Nguyễn Lâm còn nụ , cũng còn vẻ điềm đạm thường ngày. Anh ít , ít ngủ, chỉ laptop hàng giờ đồng hồ, tra từng đoạn tin nhắn cũ, từng hình ảnh rò rỉ… như một kẻ đang cố nối mảnh vỡ của một giấc mơ sắp tan biến.
Anh rõ, An Nhiên chạy vì hiểu lầm đơn thuần. Mà là vì cô bắt đầu nghi ngờ chính bản – và điều đó còn tàn nhẫn hơn cả lời chia tay.
Chiều hôm đó, một đàn ông lạ bước quán.
Áo vest đen, kính râm, dáng điềm tĩnh. Anh gọi nước, chỉ quầy và đặt một chiếc phong bì màu đen lên bàn.
— “Anh là Nguyễn Lâm?”
Nguyễn Lâm gật đầu, ánh mắt sắc lạnh.
— “Tôi là luật sư riêng của Thảo Vy.”
Anh khựng , giọng chậm rãi:
— “Cô gì?”
Người đàn ông kéo ghế , tháo kính . Gương mặt lạ nhưng ánh mắt chẳng xa lạ gì – là kiểu từng thứ, nhưng từng lộ diện.
— “Không cô gì. Mà là cho , tất cả đều như thấy.”
Nguyễn Lâm mở phong bì. Bên trong là một xấp giấy tờ: hồ sơ bệnh án, đơn giám định ADN, một bản trích xuất camera từ một đêm cách đây 7 năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-9-ke-thu-ba-khong-ten.html.]
Mỗi dòng chữ, mỗi khung hình… đều là những cú đ.ấ.m thẳng niềm tin.
Đứa bé mà Thảo Vy đến… con . những bức ảnh, tin nhắn, và cả loạt thư nặc danh gửi cho An Nhiên suốt tuần qua… chính là một đàn ông tên Trương Huy – bạn trai cũ của Thảo Vy, và là từng Nguyễn Lâm vạch mặt trong một vụ kiện nội bộ năm đó.
— “Anh để trả thù.” – Người luật sư .
— “Và dùng chính An Nhiên như một công cụ.”
Nguyễn Lâm nắm chặt tay, hàm siết . Giọng trầm hẳn xuống:
— “Tôi để cô rời … trong khi kẻ thù thì thứ.”
— “Cô cần sự thật, nhưng từ ai khác ngoài .” – Người đàn ông dậy. “Nếu còn yêu cô , thì đến lúc chiến đấu vì tình yêu đó.”
Nguyễn Lâm lặng lâu khi đàn ông rời . Trên bàn là bản trích camera – ghi khoảnh khắc Thảo Vy lén đặt thư túi An Nhiên, ánh mắt lo lắng và đôi tay run rẩy.
Không Vy là kẻ .
rõ ràng, An Nhiên là nạn nhân lớn nhất trong tất cả.
Anh dậy, bước nhanh lên tầng, mở tủ lấy một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là một sợi dây chuyền bạc, mặt hình giọt nước. Là món quà từng dịp tặng cô – vì ngày định tặng, chính là ngày cô biến mất năm xưa.
Anh nắm chặt dây chuyền, mắt đỏ hoe.
— “Lần … sẽ để em mất nữa.”