Gió Cuốn Tình Đi - Chương 7: Cơn Gió Mang Tên Vy

Cập nhật lúc: 2025-08-07 04:08:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió Cuốn Tình Đi – Chương 7: Cơn Gió Mang Tên Vy

Buổi chiều Sài Gòn, gió chuyển mạnh hơn thường lệ. Những đợt mưa bất chợt rơi xuống như trút nước, tạnh lặng lẽ, để bầu trời mờ sương và đầy u uất.

An Nhiên bên cửa sổ tầng hai của quán “Gió Mùa”, mắt vô định dòng xe phố. Dù bên trong cô đang rối như tơ vò, vẻ ngoài vẫn cố giữ lấy chút bình thản còn sót . Chiếc điện thoại trong tay run lên – là một email mới từ hòm thư cũ.

Lần , lời xin .

Mà là một dòng tin ngắn gọn:

"Tao về . Chúng cần chuyện. 17h – quán cũ."

— Thảo Vy —

Trái tim An Nhiên siết .

Thảo Vy trở về.

Cô gái từng là nhất, bạn nhất, và… thể là cướp tất cả những gì An Nhiên từng – kể cả Nguyễn Lâm.

Quán cà phê nhỏ cuối con phố Hàn Thuyên, nơi họ từng hàng giờ tám chuyện suốt thời đại học. Bây giờ , thứ vẫn , chỉ là… lòng đổi .

An Nhiên bước . Trong góc quán, Thảo Vy đang sẵn, dáng cao, mái tóc nhuộm nâu, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên khí chất lạnh lùng. Cô ngước lên, nở một nụ nghiêng đầu quen thuộc.

— “An Nhiên. Lâu gặp.”

An Nhiên xuống đối diện, .

— “Tôi nghĩ cô sẽ chủ động tìm gặp.”

Thảo Vy chống cằm, ánh mắt chậm rãi dò xét An Nhiên như thể thăm dò cảm xúc.

— “Tôi gửi mail cho cô từ 6 năm . Chỉ là cô bao giờ .”

— “Còn cô thì biến mất.”

— “Vì còn mặt mũi nào …”

dừng một nhịp, bất ngờ nghiêng tới gần, ánh mắt sắc lạnh.

— “ vẻ cô đang hạnh phúc bên đàn ông từng là của cả hai chúng , nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-7-con-gio-mang-ten-vy.html.]

An Nhiên giật nhẹ khoé môi. Một nỗi cay chát dâng lên trong cổ họng.

— “Tôi tranh giành bất kỳ ai. Nếu cô nghĩ vì ghen tuông, thì sai .”

— “Thật ? Vậy cô đến đây để làm gì? Cảnh cáo ? Hay hỏi về… cái thai năm đó?”

Không gian đông cứng .

An Nhiên xoáy mắt Vy.

— “Phải. Tôi … đứa bé đó là của ai?”

Thảo Vy gì trong vài giây. Rồi cô , nụ đầy bí hiểm.

— “Nếu của Nguyễn Lâm, cô sẽ tin ?”

An Nhiên lặng .

— “Cô đang dối…”

— “Không. Tôi dối. Tôi yêu , thật. từng chạm . Người phản bội là .”

An Nhiên , trong lòng như hàng nghìn lớp sóng đang vỗ liên hồi. Cô nên tin . Mọi thứ cứ như một trò chơi đuổi bắt giữa dối trá và sự thật.

— “Vậy tại làm ?”

— “Vì ganh tị với cô. Vì chỉ yêu cô.” – Giọng Thảo Vy dần trở nên đanh . “Và… vì thừa thãi trong mối quan hệ của hai .”

An Nhiên bật dậy, ánh mắt lạnh băng.

— “Cô thành công . thứ mà cô cướp … là sự dằn vặt chứ tình yêu.”

. Gió bên ngoài nổi lên dữ dội. Cơn mưa bất ngờ trút xuống như xối xả.

An Nhiên lao khỏi quán, nước mưa đập mặt. Trong đầu cô chỉ còn duy nhất một câu hỏi:

Nếu Nguyễn Lâm từng phản bội… thì tại cô vẫn thấy gì đó sai?

Một cơn gió mạnh thổi qua.

, gió chỉ cuốn theo ký ức… mà còn cuốn theo những niềm tin mong manh cuối cùng trong lòng cô.

Loading...