Gió Cuốn Tình Đi – Chương 6: Dòng Tin Nhắn Bị Lãng Quên
An Nhiên tỉnh giấc sớm hơn ngày. Mặt trời lên, trời vẫn còn âm u một đêm mưa bất chợt. Tiếng nhỏ giọt tí tách ngoài hiên hoà cùng tiếng gió rít khe khẽ như lời cảnh báo – bình yên đều chỉ là tạm thời.
Cô rời khỏi giường nhẹ nhàng để đánh thức Nguyễn Lâm. Điện thoại bàn rung lên – là một thông báo email cũ tự động cập nhật.
Cô mở .
Tin nhắn tiếp theo từ Thảo Vy – gửi lúc 3 giờ sáng, cách đây 6 năm:
“Lúc mày , tao từng đến tìm . Anh nghĩ tao là đưa tin từ mày. Tao rõ sự thật. Tao cũng với chuyện… cái thai.”
Bàn tay An Nhiên lạnh . Mắt cô dán chặt dòng chữ "cái thai", đầu óc choáng váng.
Cái thai?
Cô từng… nhưng Thảo Vy thì . Vậy đứa bé … là của ai?
Tiếng cửa phòng bật mở, Nguyễn Lâm bước với chiếc khăn choàng vai.
— “Trời mưa to quá… Em nên thức sớm .”
An Nhiên giật , vội tắt điện thoại. Ánh mắt Nguyễn Lâm lướt qua, như cảm nhận sự đổi trong cô.
— “Có chuyện gì ?”
Cô lắc đầu, nhưng giọng mất tự nhiên:
— “Không… em chỉ mất ngủ thôi.”
Nguyễn Lâm tiến đến gần, vòng tay ôm lấy cô từ phía . Anh đặt cằm lên vai cô, thì thầm:
— “Nếu em điều gì lo lắng, . Đừng giữ trong lòng như nữa, An Nhiên.”
Cô đầu , thẳng mắt .
— “Vậy thì… cho em , và Thảo Vy… thật sự từng gì ?”
Nguyễn Lâm khựng . Đôi mắt tối sầm trong thoáng chốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-6-dong-tin-nhan-bi-lang-quen.html.]
— “Tại em nhắc đến cô ?”
— “Chỉ là em … giữa và cô , điều gì em nên mà từng kể ?”
Anh thở , buông vòng tay khỏi cô, bước về phía cửa sổ.
— “Anh tưởng em nhắc đến quá khứ.”
— “ quá khứ đang đấy, Nguyễn Lâm. Và em thể làm ngơ nữa.”
Không gian bỗng trở nên ngột ngạt. Gió thổi qua những khe cửa nhỏ, mang theo sự im lặng kéo dài.
— “Tụi vài gặp riêng… nhưng từng xảy điều gì quá giới hạn.” – Anh cất tiếng, chậm rãi và dứt khoát.
— “Anh chắc chứ?”
— “Chắc. Nếu gì… với em từ lâu .”
An Nhiên lâu. Cô là do ánh mắt quá chân thật, lòng cô quá tin… mà cổ họng cô nghẹn thể hỏi tiếp về “cái thai” trong email .
Cô , giọng khẽ run:
— “Vậy tại … em nhận những tin nhắn như ? Và tại em bức ảnh hôm ?”
Nguyễn Lâm ngẩng đầu, ánh mắt như châm ngọn lửa.
— “Ai gửi cho em? Ai vẫn đang can thiệp cuộc sống của em?”
Cô lắc đầu:
— “Em . vẻ… đó rõ về chúng .”
Cả hai . Gió đập mạnh cửa kính. Trên mặt bàn, bức ảnh hôm vẫn đó – từng rời khỏi túi áo khoác của cô.
Cô lặng lẽ mở nó , đặt lên bàn. Nguyễn Lâm thấy, mắt trợn lên, tay siết chặt.
— “Em nghĩ… là phản bội em ?”
Cô trả lời. giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.
Đôi lúc, sự im lặng còn đau hơn cả lời buộc tội.