Gió Cuốn Tình Đi – Chương 4: Cơn Gió Xoáy Của Quá Khứ
Chiếc váy trắng mỏng nhẹ khẽ bay trong gió, An Nhiên gương, cài sợi tóc bung. Trên cổ cô, dấu vết còn sót từ đêm qua vẫn mờ mờ hiện lên – bằng chứng cho một đêm cuồng nhiệt giữa hai con tưởng lạc mất mãi mãi.
Cô nên gọi cảm xúc là gì. Là hạnh phúc ôm trọn một từng yêu sâu đậm, là lo sợ… vì cô , tình yêu luôn kèm với tổn thương – và những tổn thương năm xưa từng thực sự biến mất.
— “Anh nấu bữa sáng .” – Nguyễn Lâm từ bếp gọi vọng lên. Giọng trầm ấm, nhẹ như thể xoa dịu cả những góc ký ức đầy gai nhọn trong cô.
An Nhiên bước xuống cầu thang, mùi bánh mì nướng thơm lừng và trứng ốp la ngập tràn gian. Anh cạnh bếp, áo sơ mi trắng xắn tay, mái tóc rối nhẹ và gương mặt điềm tĩnh như từng cách nào giữa họ.
khi ánh mắt họ chạm , một thoáng xao động lướt qua. An Nhiên lặng lẽ bàn, cầm muỗng khuấy nhẹ tách cà phê.
— “Anh còn nhớ… cái đêm em rời ?” – Cô cất giọng khẽ khàng.
Nguyễn Lâm siết chặt muỗng, ánh mắt tối vài phần.
— “Không đêm nào quên . Cả ngày đó, lẫn từng giây phút đó.”
An Nhiên ngước lên. Đôi mắt cô ánh lên chút mơ hồ, nhưng cũng đầy kiên định.
— “Vậy từng nghi ngờ, tại em biến mất một lời?”
Nguyễn Lâm cô lâu. Đôi mắt sâu như xoáy nước, mang theo một lớp cảm xúc đang cố kìm nén.
— “Có. cũng tin, em lý do.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-4-con-gio-xoay-cua-qua-khu.html.]
An Nhiên nhạt.
— “Anh sai . Không lúc nào yêu cũng đồng nghĩa với tin tưởng.”
Không khí như đặc . Trong phút chốc, bàn ăn trở nên im lặng đến mức rõ cả tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Nguyễn Lâm bỏ muỗng xuống, bước vòng qua bàn, kéo ghế cạnh cô. Bàn tay nắm lấy tay cô, siết chặt.
— “Vậy thì , lý do đó… là gì? Anh tiếp tục mù mờ nữa.”
An Nhiên lắc đầu, rút tay .
— “Không lúc .”
Cô dậy, chuẩn bước ngoài thì kéo cô , xoay cô đối diện. Bàn tay giữ lấy eo, kéo sát cô lòng.
— “Anh chịu đựng thêm nữa, An Nhiên. Em về, em trong vòng tay đêm qua. Đừng rời mà để hiểu gì cả.”
Cô cắn môi, ánh mắt rưng rưng. Cảm xúc dâng lên như cơn thủy triều. vì chống , cô vòng tay ôm lấy cổ , khẽ thì thầm:
— “Vậy thì… hãy yêu em thêm một nữa. Yêu như thể hôm nay là cuối.”
Nguyễn Lâm đáp bằng một nụ hôn sâu – nụ hôn còn chỉ là ham , mà là gắn kết, là nỗi đau, là khao khát bù đắp tất cả.
Cô để mặc tan chảy trong vòng tay . Chiếc áo sơ mi trắng kéo bung từng nút, làn da chạm nóng bỏng như thiêu đốt hoài nghi. Họ yêu như thể đang chạy đua với thời gian, với ký ức, với tất cả những điều kịp .
Và trong khoảnh khắc cuồng si , cả hai đều quên mất… những bí mật đang lặng lẽ chờ đợi để trỗi dậy.