Gió Cuốn Tình Đi - Chương 20: Hoa Hồng Trên Đỉnh Thượng Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-07 04:30:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió Cuốn Tình Đi – Chương 20: Hoa Hồng Trên Đỉnh Thượng Lưu

Một tuần buổi công khai ở tập đoàn, An Nhiên chính thức xuất hiện trong bữa tiệc nội bộ thường niên của giới doanh nhân – nơi ví như "sàn diễn ngầm" của tầng lớp quyền lực.

Cô khoác chiếc đầm hội màu đỏ rượu, thiết kế riêng bởi nhà mốt hàng đầu, cùng Nguyễn Lâm – luôn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô suốt buổi tối.

Ánh đèn lộng lẫy, tiếng violin vang lên đầy quyến rũ, những ánh mắt soi mói len lỏi giữa ly champagne và nụ lịch thiệp.

— “Là cô ? Con gái của kẻ từng gây vụ tai nạn thập kỷ?”

— “Đẹp đấy… nhưng xuất thì vẫn là cái bóng của vết nhơ cũ thôi.”

— “Không giữ bao lâu trong nhà họ Lê…”

An Nhiên thấy.

Từng câu.

Từng chữ.

cô chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Lâm hơn, môi mím như một cánh hoa gượng gạo giữa bão tuyết.

Sau phần phát biểu chính, một nhóm quý bà tiến gần. Dẫn đầu là bà Diễm – phu nhân của Chủ tịch Tập đoàn Minh An, bạn của Nguyễn Lâm.

— “Cháu là An Nhiên ?” – Bà như tất cả. “Ngoại hình thật đấy. Không lạ gì khi khiến thằng Lâm mê mệt.”

— “Cháu chào bác.” – Cô lễ phép, cúi nhẹ.

— “Dù cũng chúc mừng. mà… ở cái giới , chỉ cần tình yêu cháu ạ. Còn cần cả gốc gác. Mà cái đó thì… tiếc nhỉ?”

Một đòn thẳng mặt – nhưng bọc trong lớp nhung lụa đầy giả tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-20-hoa-hong-tren-dinh-thuong-luu.html.]

An Nhiên vẫn giữ nụ . Nguyễn Lâm tiến tới chắn ngang:

— “Cảm ơn bác góp ý. cháu nghĩ… giới nào thì cũng nên học cách tôn trọng khác khi dạy cách tồn tại.”

Bà Diễm sượng mặt, khẽ “hừ” một tiếng . Mọi xung quanh theo, xì xầm nhỏ giọng – là về Nguyễn Lâm. Rằng đang phá luật ngầm, rằng “làm mặt ”.

An Nhiên bước ngoài ban công, nơi gió nhẹ thổi, mùi hoa hồng thoảng qua. Cô ngước thành phố phía xa, ánh đèn rực rỡ nhưng mờ trong mắt cô.

Nguyễn Lâm bước theo, choàng áo khoác lên vai cô.

— “Anh xin . Anh lường họ tàn nhẫn như thế.”

— “Không …” – Cô nhạt, mắt vẫn xa xăm. “Chỉ là… em nghĩ thể đối diện với thứ, nhưng hoá … khi bước chân đây, cái bóng quá khứ của dài hơn cả váy em đang mặc.”

Anh ôm cô lòng, nhẹ như bảo vệ trái tim đang dần mỏi mệt .

— “Nếu em thấy mệt, rút lui. Mình xây dựng thế giới của riêng . Anh cần cái đỉnh cao lạnh lẽo nếu em bên cạnh.”

An Nhiên lắc đầu, giọng khẽ nhưng rắn rỏi:

— “Không. Em đây, thì bước thẳng lưng.”

— “ em sẽ một .” – Anh sâu mắt cô. “Từ nay về , bất cứ lời nào họ , bất cứ ánh mắt nào họ phán xét… đều bước qua .”

Cô ôm lấy , nước mắt lặng rơi.

Ngoài , những cánh hoa hồng nở rộ giữa ban công lạnh giá.

Đẹp… nhưng đau.

Và cô , giữ tình yêu đỉnh thượng lưu, cô học cách nở hoa kể cả khi giẫm nát.

Loading...