Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió Cuốn Tình Đi – Chương 2: Mùi Cà Phê Và Mùi Ký Ức
Căn phòng nhỏ tầng hai quán “Gió Mùa” vẫn , khung cửa sổ mở là cả bầu trời đầy gió và tiếng lá xào xạc. An Nhiên gương, hai tay run rẩy cởi nút chiếc áo khoác thấm sương chiều. Cô từng nghĩ sẽ nơi , càng từng nghĩ sẽ gặp Nguyễn Lâm… trong một chiều gió thổi lặng lẽ như thế.
Còn , bảy năm, chẳng còn là trai bồng bột ngày xưa nữa. Người đàn ông mặt cô giờ đây trầm , chín chắn và… nguy hiểm đến kỳ lạ. Chỉ một ánh mắt , cũng đủ khiến An Nhiên cảm thấy căng cứng như giam giữ trong kỷ niệm.
— “Em vẫn còn lạnh ?” – Anh lên tiếng khi thấy vai cô khẽ run lớp áo mỏng.
— “Không… chỉ là em quen…” – Cô né tránh ánh mắt , nhưng ấm trong phòng vẫn thể nào làm dịu cơn run từ bên trong lồng ngực.
Nguyễn Lâm tiến gần. Anh lưng cô, cách giữa họ chỉ còn vài thở. Bàn tay vươn , nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy.
— “Em đổi . vẫn như xưa.”
An Nhiên cắn môi. Cô từng mơ về khoảnh khắc , từng tưởng tượng hàng trăm … nếu gặp , cô sẽ dửng dưng, lạnh nhạt. giờ đây, khi thở đang phủ lên gáy, khi bàn tay ấm áp chạm da thịt cô, bộ sự phòng vệ sụp đổ.
— “Anh… dừng …” – Cô thốt lên, giọng khản đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-2-mui-ca-phe-va-mui-ky-uc.html.]
vì lùi bước, Nguyễn Lâm tiến thêm một bước, vòng tay siết lấy cô từ phía .
— “Bảy năm qua, quên em. Một ngày cũng .”
An Nhiên nghiêng đầu, mắt cô long lanh ánh nước. Cô rõ, giữa họ quá nhiều thứ thể gọi tên, nhưng trái tim cô đập loạn nhịp vì một từng khiến cô đau đến tột cùng.
— “Anh còn yêu em , chỉ là tiếc nuối?”
— “Em nghĩ thể để em rời một nữa ?” – Nguyễn Lâm xoay cô , mắt đỏ hoe. “Không em, tất cả những gì đều vô nghĩa.”
Lời kịp kết thúc, môi phủ lên môi cô – một nụ hôn dữ dội đầy kìm nén. An Nhiên choáng váng, tim đập mạnh đến mức tưởng chừng thể nổ tung. Bàn tay lướt nhẹ theo sống lưng cô, từng chuyển động đều chứa đầy ham dồn nén suốt bao năm xa cách.
Chiếc áo mỏng trượt xuống vai, để lộ làn da trắng mịn đang dần ửng hồng bàn tay thô ráp của . Họ còn là những đứa trẻ non nớt ngày xưa, mà là hai con trưởng thành đang cuốn vòng xoáy của khát khao, của yêu thương từng tắt.
Gió ngoài trời vẫn thổi, nhưng trong căn phòng nhỏ, nhiệt độ đang ngừng tăng lên. Những cái chạm, những cái ôm, những tiếng thở dốc hòa quyện với , như thể cả hai đang tìm một phần lạc mất của chính .
Đêm , Sài Gòn trở lạnh. trong căn phòng nhỏ của “Gió Mùa”, hai trái tim sưởi ấm bằng tất cả những yêu thương còn dang dở.