Gió Cuốn Tình Đi – Chương 18: Bản Án Của Máu Mủ
Căn hộ nhỏ sáng hôm chìm trong im lặng nặng nề. An Nhiên bên cửa sổ, tay siết chặt mảnh giấy Nguyễn Lâm để khi trở về từ nhà :
“Em cần một sự thật… Và sẽ giấu em, dù điều đó khiến em căm ghét chính dòng m.á.u .”
Trong lòng bàn tay An Nhiên là một tập tài liệu đưa – là bộ hồ sơ vụ tai nạn năm xưa.
Nạn nhân: Lê Thị Thanh Ngọc – thai phụ 7 tháng, tử vong tại chỗ.
Nghi phạm: Trần Minh Tín – tài xế, bằng chứng truy tố vì bỏ trốn.
Kết luận: Khép do thiếu nhân chứng và lời khai.
Ghi chú: Trần Minh Tín – cha ruột của An Nhiên.
Trái tim cô như xé toạc từng mảnh.
Cô nhớ những cha cô im lặng tivi mỗi khi tin tai nạn, những ông uống rượu đến gần như bất tỉnh ôm đầu trong phòng tối. Cô tưởng đó là vì vợ mất sớm… nhưng hoá , ông ôm một tội mà từng dám kể.
Tội đó… là một mạng . Một đứa bé kịp chào đời. Em gái của Nguyễn Lâm.
An Nhiên thể thở nổi. Cô bước khỏi nhà, lao đến ngôi nhà cũ nơi cha cô sống một .
Khi ông mở cửa, cô chỉ chìa tờ hồ sơ.
— “Cha… là thật ?”
Ông lặng . Gương mặt ông già thêm mười tuổi chỉ trong vài giây. Đôi mắt ông rưng rưng, nhưng vẫn gật đầu.
— “Là thật. cha… cha bỏ trốn. Cha … nhưng phụ nữ đó mất. Và gia đình bà cho cha đến gần.”
— “Vậy tại … cha từng với con?”
— “Vì cha con mang một vết nhơ do con gây . Cha nghĩ… chỉ cần che giấu đủ lâu, con sẽ gánh tội cùng cha.”
An Nhiên phịch xuống bậc thềm, hai tay ôm đầu, nước mắt lã chã rơi xuống nền gạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-18-ban-an-cua-mau-mu.html.]
— “Con mất con của … vì quá khứ mà con . Mẹ của con yêu dùng lầm của cha để huỷ hoại tương lai của chính con.”
Ông quỳ xuống, nắm lấy tay cô:
— “Cha xin … nếu thể, cha thà nhận hết, thà c.h.ế.t con…”
Cô lặng thinh lâu.
Sau đó, cô dậy. Nhìn ông – còn là cha hảo trong trí nhớ, mà là một con – từng phạm , từng mang nặng tội , nhưng cũng ăn năn.
— “Cha thể xoá quá khứ. con sẽ để quá khứ trừng phạt con thêm nữa.”
Đêm đó, An Nhiên trở về căn hộ. Nguyễn Lâm đang đợi.
Cô nhiều. Chỉ bước ôm chầm lấy , thì thầm:
— “Em . Về cha em… về … về tất cả.”
— “Em chứ?”
— “Không. em sẽ … nếu rời .”
Anh ôm cô, thật chặt.
— “Chúng gục ngã vì quá khứ. Giờ là lúc lên… cho tương lai.”
An Nhiên ngước , ánh mắt sáng lên trong đêm.
— “Em chạy trốn nữa. Nếu chúng đối đầu với cả hai gia đình… thì hãy làm điều đó. Cùng .”
Nguyễn Lâm mỉm . Hôn lên trán cô.
— “Anh chọn em… chứ chọn máu.”
Ngoài cửa sổ, gió nổi lên.
, gió thổi từ phía họ – về phía thế giới.