Gió Cuốn Tình Đi – Chương 17: Lời Hứa Máu Và Quyền Lực
Tối hôm đó, Nguyễn Lâm lái xe về biệt thự của – nơi đặt chân tới gần một năm nay, kể từ khi từ chối kế nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn để theo đuổi đam mê kinh doanh riêng.
Biệt thự vẫn – sang trọng, quyền lực, đầy ánh đèn. trong mắt giờ đây, nó như một cái lồng vàng lạnh ngắt, nơi từng thứ tình cảm bóp méo bởi danh vọng.
Bà Lê đang trong phòng khách, tay cầm ly , bình thản đến đáng sợ. Bà sẽ đến.
— “Con về .” – Giọng bà cao, lạnh, nhưng chứa đựng một sức nặng âm trầm.
Nguyễn Lâm thẳng, ánh mắt kiên định.
— “Mẹ việc ký hồ sơ phá thai của An Nhiên đúng ?”
Bà đặt ly xuống, ánh mắt né tránh.
— “. Là .”
Không một chút do dự.
Không một lời quanh co.
Nguyễn Lâm siết chặt tay:
— “Tại ? Sao thể làm điều đó với con yêu? Với… cháu ngoại của ?”
Bà Lê hít sâu, chậm rãi :
— “Vì từng mất một đứa con. Em gái con, khi mang thai tháng thứ bảy… c.h.ế.t vì đ.â.m xe bỏ trốn. Người đó là… cha của An Nhiên.”
Không khí như vỡ tung. Nguyễn Lâm lùi một bước, cả chấn động.
— “Mẹ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-17-loi-hua-mau-va-quyen-luc.html.]
— “Cha của An Nhiên… từng là kẻ say rượu, gây tai nạn bỏ trốn. Hắn pháp luật xử, nhưng … bao giờ quên.” – Bà Lê khàn giọng. “Khi con yêu con gái , tha thứ – nghĩ, nghiệp ai nấy gánh. khi con bé mang thai, thể để dòng m.á.u đó bước chân gia đình .”
Nguyễn Lâm như rơi hố sâu. Mỗi lời bà là một nhát dao.
— “Vậy vì chuyện, vì đối thoại… chọn xoá trí nhớ An Nhiên, để cô sống với một trống, một cảm giác tội lời?”
Bà Lê mím môi. Đôi mắt bà dày đặc nỗi đau.
— “Mẹ hối hận. Vì đó là lựa chọn duy nhất để bảo vệ con – khỏi một gia đình mà tin là sẽ kéo con xuống.”
— “Con cần bảo vệ bằng cách phản bội con yêu!” – Nguyễn Lâm gào lên, mắt đỏ hoe.
— “Và thể để một đứa trẻ đời… chỉ để làm công cụ kết nối hai dòng họ thù hằn.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Nguyễn Lâm lùi , đôi vai run lên. Rồi , buông một câu lạnh lẽo:
— “Nếu chọn danh vọng, dòng họ và thù hận… thì cứ giữ lấy. con sẽ đánh đổi An Nhiên thêm nào nữa.”
Bà Lê run rẩy. Giọng bà như một cái bóng cuối cùng:
— “Con sẽ hối hận, Nguyễn Lâm. Vì khi con bước khỏi cánh cửa đó… chắc còn là con nữa.”
Anh dừng ở ngưỡng cửa, đầu.
— “Vậy thì… hôm nay, con sinh thứ hai. Là chính con. Không sản phẩm của quyền lực, oán hận.”
Và .
Gió lùa sảnh lớn.
Thổi tắt cả ngọn đèn bàn thờ nhỏ phía góc nhà.
Gió cuốn theo… một phần lịch sử gia đình chôn giấu.