Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió Cuốn Tình Đi – Chương 13: Thuộc Về Anh, Một Lần Nữa
Đêm Sài Gòn lặng lẽ. Thành phố mưa như phủ lên một lớp nước mềm mại, những ngọn đèn vàng hắt bóng xuống khung cửa kính, tạo thành vệt sáng dịu dàng trong căn hộ nhỏ của họ.
Nguyễn Lâm dựa cửa, mắt dõi theo An Nhiên đang gấp chăn gối. Cô mặc chiếc váy ngủ satin mỏng manh màu trắng sữa, mái tóc dài xõa nhẹ, sống mũi cao, dáng uyển chuyển – tất cả khiến tim run lên một nhịp.
— “Em lén khác là lịch sự mà, Lâm.” – An Nhiên đầu, giọng trêu nhẹ nhưng ánh mắt như đang thiêu đốt .
Anh , bước chậm về phía cô.
— “Anh lén. Anh công khai… vì em là của mà.”
An Nhiên đỏ mặt, khẽ lùi về , nhưng chỉ hai bước thì cả lưng chạm mép giường.
Nguyễn Lâm dừng .
Bàn tay nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng thật lâu nơi bờ môi ửng hồng:
— “Anh từng em… nhưng bao giờ yêu em trọn vẹn. Tối nay… cho một , chạm em như đàn ông duy nhất trong đời em. Được ?”
An Nhiên mím môi, tim đập mạnh.
Cô lời nào, chỉ chủ động vòng tay qua cổ , kéo xuống – cho lời đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-13-thuoc-ve-anh-mot-lan-nua.html.]
Và , môi họ tìm đến .
Không vồ vập như đầu, gấp gáp như khoảnh khắc kìm nén, mà là từng nụ hôn mềm mại, sâu và cháy bỏng như đốt sạch những tổn thương cũ.
Ngón tay Nguyễn Lâm lướt nhẹ xương quai xanh của cô, khẽ kéo dây áo tuột xuống, để lộ làn da trắng mịn đang run rẩy cái chạm của . An Nhiên nhắm mắt, ngửa đầu, đôi môi hé khẽ gọi tên trong tiếng thở ngắt quãng.
— “Anh Lâm…”
Anh đặt cô xuống giường, ánh mắt rời khỏi từng chuyển động nhỏ gương mặt cô. Bàn tay tìm từng lớp vải, từng đường cong quen thuộc nhưng cũng đầy mới mẻ.
Hai cơ thể hòa quyện, từng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên giữa gian ngập thở nóng bỏng. Căn phòng chìm men say của cảm xúc, của yêu đương, của sự tha thứ và dâng hiến còn rào cản.
An Nhiên quấn lấy như thể sợ phút giây sẽ biến mất. Nguyễn Lâm ôm siết cô lòng, môi lướt dọc sống lưng cô như đang khắc ghi vết thương từng tồn tại – để chữa lành bằng chính sự dịu dàng cháy bỏng.
Đêm đó, ai ngủ.
Họ yêu đến quên cả thời gian.
Và khi rạng sáng chiếu rọi qua khe rèm, An Nhiên gọn trong vòng tay , đôi môi vẫn khẽ mỉm .
Cô còn sợ hãi nữa. Không còn nghi ngờ. Không còn bỏ trốn khỏi yêu thương.
Vì giờ đây, cô rõ – cơn gió năm nào từng cuốn tình … thì nay, chính gió đưa tình yêu trở .