Gió Cuốn Tình Đi - Chương 12: Một Nửa Còn Lại Của Niềm Tin

Cập nhật lúc: 2025-08-07 04:11:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió Cuốn Tình Đi – Chương 12: Một Nửa Còn Lại Của Niềm Tin

Trời Sài Gòn mưa. Không cơn mưa giông ầm ào, mà là một cơn mưa bụi nhẹ nhàng rơi những con hẻm nhỏ. Trong căn hộ tầng ba, An Nhiên cuộn trong chăn, mắt dõi theo những giọt mưa đọng khung cửa kính.

Nguyễn Lâm pha , bước gần cô, đặt tách xuống bàn:

— “Uống một chút cho ấm.”

An Nhiên khẽ gật đầu, nhưng vội uống. Mắt cô vẫn đăm chiêu ngoài trời.

— “Anh bao giờ… thấy sợ ?”

Nguyễn Lâm xuống cạnh cô, vòng tay ôm nhẹ vai:

— “Sợ gì?”

— “Sợ rằng… dù yêu bao nhiêu, vẫn thể tránh khỏi những lúc tổn thương?”

Anh im lặng vài giây, gật đầu:

— “Có. sợ hơn… là yêu mà dám bảo vệ.”

An Nhiên ngước lên . Đôi mắt cô đượm buồn nhưng dịu .

— “Anh làm . em… vẫn làm với chính .”

— “Em ?”

Cô khẽ mím môi, giọng nhỏ :

— “Em từng bỏ trốn khỏi thứ, tin … mà vì em tin bản xứng đáng yêu thêm nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-12-mot-nua-con-lai-cua-niem-tin.html.]

Nguyễn Lâm nắm lấy tay cô, siết chặt:

— “Vậy giờ em tin ?”

An Nhiên gật nhẹ, nước mắt bất chợt rơi.

— “Em tình yêu sẽ kéo dài bao lâu. nếu thể… em cùng thử . Từng ngày.”

Nguyễn Lâm ôm chầm lấy cô, thật chặt.

— “Không cần thử. Chỉ cần em ở đây. Mỗi sáng mở mắt , em vẫn còn cạnh bên – là đủ.”

Bên ngoài, mưa vẫn rơi nhẹ. Gió thôi gào thét. Trong căn phòng nhỏ, sự im lặng giữa hai còn nặng nề nữa, mà trở thành thứ bình yên quý giá.

Tối hôm đó, họ nấu bữa tối cùng . Không cao lương mỹ vị, chỉ là món canh chua cá lóc An Nhiên từng dạy nấu, và dĩa trứng chiên giản dị.

Sau bữa cơm, An Nhiên tựa đầu lên vai khi cả hai sofa xem một bộ phim tình cảm cũ.

— “Ngày mai… một buổi ký hợp đồng lớn ?” – Cô hỏi khẽ.

— “Ừ. nếu em , sẵn sàng huỷ.”

Cô bật , tay khẽ gõ n.g.ự.c :

— “Ngốc. Đi . Em còn là cô gái chỉ giữ bên như xưa.”

Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô:

— “Không. Em là duy nhất giữ. cách giữ mà làm em đau nữa.”

Cả hai yên như thế đến tận khuya. Không cần quá nhiều, chỉ cần ở cạnh – là đủ.

Bởi họ qua giông gió, từng buông tay… và giờ là lúc học cách nắm lấy – bằng tất cả những gì còn của niềm tin.

Loading...