Gió Cuốn Tình Đi – Chương 11: Trận Gió Ngược Chiều
Ba ngày đêm đoàn tụ tại Đà Lạt, An Nhiên trở về Sài Gòn cùng Nguyễn Lâm. Họ còn né tránh nữa, cần giữ cách như .
Mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt đều chất chứa tình yêu và cả lòng quyết tâm – rằng , họ sẽ để ai chen ngang nữa.
Tuy nhiên, tình yêu thể đơn độc chống bóng tối nếu kẻ nó… vẫn còn sống trong bóng tối.
Tối hôm đó, khi An Nhiên tắm xong, Nguyễn Lâm nhận một tin nhắn lạ.
“Anh bảo vệ cô ? Vậy hãy đến một . Địa điểm cũ. 20h. Mang theo bản hồ sơ đang giữ. Nếu … đừng trách quá tay.”
— T.H —
Nguyễn Lâm siết chặt điện thoại. Anh rõ, địa điểm “cũ” đó chính là nhà kho bỏ hoang ở quận 4 – nơi mà năm xưa từng đối mặt với Trương Huy trong vụ điều tra nội bộ.
Ký ức về gã đàn ông đó khiến Nguyễn Lâm lạnh sống lưng. Trương Huy là kẻ khôn ngoan, tàn nhẫn, và luôn đánh điểm yếu của khác – mà điểm yếu lớn nhất của Nguyễn Lâm hiện tại… là An Nhiên.
20h – Nhà kho cũ, đèn đường lờ mờ, gió thổi mạnh như thể thứ đang chuẩn cho một cuộc đụng độ định mệnh.
Nguyễn Lâm bước , một , tay cầm chiếc cặp hồ sơ. Không một ai khác theo – đúng như yêu cầu trong tin nhắn.
Trương Huy chờ. Gã gầy, cao, mái tóc vuốt ngược, ánh mắt sắc như d.a.o cạo. Bên cạnh là một đàn ông lạ mặt, cơ thể vạm vỡ – rõ ràng chỉ đến để đàm phán.
— “Lâu gặp, Nguyễn Lâm.”
— “Nếu trả thù, thì cứ nhằm . Đừng kéo An Nhiên .”
Trương Huy bật :
— “Ồ, nhưng chẳng chính cô khiến yếu đuối đến mức còn là Nguyễn Lâm nữa ?”
— “Anh gì?”
Trương Huy bước tới, chìa tay :
— “Toàn bộ bằng chứng chống . Và… rút khỏi vụ kiện. Xoá tất cả.”
Nguyễn Lâm , ánh mắt lạnh băng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gio-cuon-tinh-di/chuong-11-tran-gio-nguoc-chieu.html.]
— “Không. Tôi đến đây để thương lượng. Mà để kết thúc chuyện.”
Anh quăng chiếc cặp xuống chân . Trương Huy mở … và sững sờ – bên trong là bản … vô hiệu hóa, chỉ còn giấy trắng.
— “Mày đùa tao?” – Hắn gằn giọng.
— “Không. Tôi chỉ cho … cần những bản đó để đấu với . Sự thật đủ nắm giữ.”
Trương Huy giận dữ, hiệu cho tên đàn em. kịp tay, tiếng còi xe cảnh sát rú vang ngoài cửa.
Nguyễn Lâm mỉm :
— “Tôi một . Tôi … nhưng ngu.”
Cửa nhà kho bật mở, cảnh sát tràn . Trương Huy kịp phản ứng thì khống chế. Tên đàn em cũng nhanh chóng trói gọn.
Nguyễn Lâm tiến gần, cúi xuống Trương Huy đang gục:
— “Anh thua . Không vì thông minh hơn. Mà vì còn đánh đổi yêu nữa.”
Trương Huy trợn mắt, gằn giọng:
— “Mày nghĩ… cô sẽ còn ở bên mày mãi ?”
Nguyễn Lâm trả lời. Anh lưng bước , mắt hướng về ánh đèn phố đang rọi rực bên ngoài.
Ở đó, nơi cuối con hẻm, An Nhiên đang chờ – trong ánh mắt cô là sự lo lắng xen lẫn kiên định. Cô để một , chỉ là ngoài vùng nguy hiểm… như một hậu phương thật sự.
Nguyễn Lâm bước nhanh tới, ôm chầm lấy cô.
— “Mọi chuyện kết thúc .”
An Nhiên siết chặt lấy .
— “Chỉ cần về… là đủ.”
Và trong khoảnh khắc đó, giữa thành phố náo động và gió thổi qua những tán cây đêm, tình yêu của họ – bao thử thách – cuối cùng cũng vững.
liệu đó là bình yên thật sự?