Tôi rời khỏi căn hộ của Minh Huy, thuê một căn phòng nhỏ ở khu chung cư cũ. Mọi thứ thật đơn giản, những tiện nghi như , nhưng cảm thấy bình yên đến lạ. Tôi tự tay sắp xếp đồ đạc, từng cuốn sách, từng bộ quần áo, như thể đang sắp xếp chính cuộc đời . Tôi một khởi đầu mới, một cuộc sống mới, nơi đối mặt với những lời dối và sự phản bội.
Công việc ở tòa soạn vẫn tiếp diễn. Tôi vùi đầu những dự án mới, những bản thảo cần chỉnh sửa. Tôi chứng minh cho bản thấy rằng, dù Minh Huy, vẫn thể sống , thậm chí là hơn. Tôi trở thành một phụ nữ yếu đuối, mãi mãi chìm đắm trong nỗi đau thất tình.
Bạn bè , đặc biệt là Mai Anh, cô bạn từ thời đại học, đến thăm thường xuyên. Mai Anh là một luật sư sắc sảo, luôn nhận việc một cách lý trí. Cô hỏi quá nhiều về chuyện của Minh Huy, chỉ im lặng lắng khi chia sẻ. Sự im lặng và thấu hiểu của cô đối với lúc còn quý giá hơn bất kỳ lời an ủi nào.
“An Lam, ?” – Mai Anh hỏi, khi cô thấy thẫn thờ ngoài cửa sổ. Tôi gật đầu, khẽ mỉm . “Tớ . Chỉ là… đôi khi tớ vẫn tự hỏi, tại chuyện trở nên như .” Mai Anh đặt tay lên vai , vỗ nhẹ. “Đó là của . Cậu làm tất cả những gì thể .”
Tôi thở dài. “Tớ chỉ ngờ, một đàn ông tớ tin tưởng tuyệt đối thể lừa dối tớ trắng trợn đến thế.” Mai Anh , ánh mắt đầy vẻ cảm thông. “Đàn ông mà, đôi khi họ yếu đuối và ích kỷ hơn chúng nghĩ nhiều. Họ sợ mất thứ , nên họ sẵn sàng dối để giữ lấy thứ khác.”
“Vậy thì họ xứng đáng với tình yêu của chúng .” – Tôi , giọng kiên định. Mai Anh gật đầu. “ . Và , An Lam, xứng đáng với một tình yêu chân thành, sự lừa dối.” Lời của Mai Anh như tiếp thêm sức mạnh cho . Tôi , đơn độc trong cuộc chiến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giao-nguoi-dan-ong-do-cho-co-nuoi-dum/chuong-5.html.]
Một buổi sáng, khi đang đường làm, vô tình gặp Minh Huy. Anh đợi cổng chung cư, trông tiều tụy hơn hẳn. Anh thấy , ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. “An Lam, em thể chuyện với một chút ?” – Anh hỏi, giọng đầy vẻ van nài.
Tôi dừng , khoanh tay ngực. “Có chuyện gì?” – Tôi hỏi, giọng lạnh lùng. Anh bước đến gần , ánh mắt đầy vẻ đau khổ. “Anh nhớ em. Anh nhớ em nhiều. Anh sai, nhưng xin em, hãy cho một cơ hội. Anh sẽ sửa chữa tất cả.”
Tôi , ánh mắt một chút lay động. “Minh Huy, nhớ em, nhưng nhớ làm gì ? Anh nhớ những lời dối của khiến em đau khổ thế nào ?” Tôi hỏi, giọng khẽ khàng nhưng đầy sức nặng. Anh cúi gằm mặt xuống, dám thẳng .
“Anh… xin .” – Anh lắp bắp. “Anh xứng đáng em tha thứ. thể sống thiếu em.” Tôi bật , một nụ đầy mỉa mai. “Anh thể sống thiếu em? Vậy thể sống bao nhiêu năm qua với sự lừa dối đó? Anh nghĩ em sẽ tin những lời đó ?”
Tôi thẳng mắt . “Minh Huy, hãy về với trách nhiệm của . Về với phụ nữ và đứa con mà chọn. Đừng đến đây làm phiền cuộc sống của em nữa.” Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng. “An Lam, em thật sự cắt đứt tất cả ?”
“ .” – Tôi đáp, giọng kiên định. “Em quá mệt mỏi với những lời dối, với những bí mật. Em một cuộc sống bình yên, nơi em thể tin tưởng bên cạnh.” Tôi lưng bước , lãng phí thêm thời gian. Anh vẫn đó, theo bóng lưng , ánh mắt đầy vẻ thất thần.
Tôi bước , lòng một chút hối hận. Tôi , đang đúng hướng. Tôi đang tự giải thoát cho chính khỏi một mối quan hệ độc hại. Tôi sống trong một cuộc đời mà sự thật luôn che giấu. Tôi xứng đáng với một tình yêu chân thành, và sẽ bao giờ chấp nhận bất kỳ điều gì ít hơn thế. Minh Huy mất , và mất mãi mãi. Đây là sự thật thể đổi.