Những ngày đó, Minh Huy vẫn cố gắng tìm cách chuyện với . Anh gửi tin nhắn, gọi điện, thậm chí cửa nhà đợi. trả lời, mở cửa. Lòng như đóng băng , một chút rung động. Tôi , nếu mềm lòng dù chỉ một chút, sẽ rơi cái vòng luẩn quẩn của sự bào chữa và tổn thương.
Tôi dành thời gian cho công việc, vùi những bản thảo, những cuộc họp. Tôi cố gắng biến nỗi đau thành động lực, thành năng lượng để làm việc ngừng nghỉ. Đồng nghiệp thấy trầm tính hơn, nhưng ai dám hỏi điều gì. Họ chỉ lẳng lặng , lẽ cũng đoán phần nào chuyện và Minh Huy đang gặp vấn đề.
Một buổi chiều, khi đang làm việc ở công ty, điện thoại reo. Là của Thảo Vy. Tôi do dự một lúc bắt máy. “Alo?” – Giọng lạnh nhạt. “Chị Lam ? Em là Vy đây.” – Giọng cô ngọt ngào, nhưng cảm thấy gai . “Em gặp chị một chút ? Về chuyện của Huy.”
Tôi im lặng một lúc. Gặp cô ư? Tôi , nhưng trong lòng một sự tò mò khó cưỡng. Tôi cô sẽ gì, sẽ biện minh thế nào. “Được thôi.” – Tôi đáp, giọng vẫn chút cảm xúc. “Quán cà phê X, 3 giờ chiều nay.” Tôi gặp cô ở một nơi công cộng, nơi thể giữ sự bình tĩnh và kiểm soát tình hình.
3 giờ chiều, bước quán cà phê. Thảo Vy sẵn ở một góc khuất, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài buông xõa. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông thật mong manh và yếu đuối. Cô mỉm với , nụ đó trông thật giả tạo.
“Chào chị Lam.” – Cô , giọng khẽ khàng. “Em xin vì làm phiền chị.” Tôi chỉ gật đầu, đáp. Tôi xuống ghế đối diện, khoanh tay ngực, ánh mắt lạnh lùng cô . Tôi cô rằng dễ dàng lừa dối.
“Em chị đang giận em và Huy.” – Cô bắt đầu, giọng đầy vẻ hối . “Chuyện của em và Huy là quá khứ . Bé Mai là con gái của , nhưng đó là một tai nạn. Em hề phá hoại hạnh phúc của hai .” Tai nạn? Một đứa trẻ là tai nạn ? Lời của cô khiến cảm thấy ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giao-nguoi-dan-ong-do-cho-co-nuoi-dum/chuong-3.html.]
Tôi bật khẩy: “Tai nạn? Vậy ‘tai nạn’ diễn bao lâu ? Và vẻ trách nhiệm với ‘tai nạn’ nhỉ? Đến mức nửa đêm nửa hôm còn chạy đến chăm sóc.” Tôi vòng vo. Tôi sự thật, dù nó đau đớn đến .
Thảo Vy cúi gằm mặt xuống, hai tay đan . “Chị Lam, em Huy dối chị. đó là vì sợ chị tổn thương. Anh yêu chị nhiều.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngấn nước: “Em và từng yêu , nhưng chúng em chia tay . Sau đó em phát hiện thai. Anh chuyện và luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một cha.”
“Trách nhiệm của một cha?” – Tôi lặp , giọng đầy vẻ mỉa mai. “Vậy còn trách nhiệm của một đàn ông đối với mối quan hệ hiện tại của thì ? Trách nhiệm của một yêu thì ? Anh nghĩ đến ?” Tôi thẳng mắt cô . “Cô yêu ? Tình yêu xây dựng sự lừa dối, cô thấy nó đáng tin ?”
Thảo Vy bắt đầu nức nở. “Em xin chị. Em cố ý. Em chỉ bé Mai cha. Anh Huy là một cha .” Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, làm nhòe lớp trang điểm. Tôi cô , trong lòng một chút động lòng. Nước mắt của cô đối với lúc chỉ là một màn kịch rẻ tiền.
“Cô Thảo Vy,” – Tôi , giọng bình thản đến đáng sợ. “Nếu cô bé Mai cha, thì đó là chuyện của cô và Minh Huy. xin đừng kéo câu chuyện , và đừng lấy lý do ‘trách nhiệm’ để che đậy cho sự gian dối. Tôi là để các lợi dụng.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Có lẽ cô ngờ những lời thẳng thừng như . “Chị Lam, em… em ý đó.” – Cô lắp bắp. “Không ý đó? Vậy cô đến đây để làm gì? Để xin tha thứ cho , để chấp nhận một đàn ông con riêng, phụ nữ khác trong cuộc đời ? Cô nghĩ là ai?”
Tôi dậy, lãng phí thêm thời gian. “Tôi quá mệt mỏi với những lời dối. Cuộc chuyện ý nghĩa gì nữa.” Tôi lưng bước , bỏ Thảo Vy đang đó, nước mắt vẫn chảy dài. Tôi bước khỏi quán cà phê, hít một thật sâu. Lòng vẫn còn nặng trĩu, nhưng ít nhất, câu trả lời cần. Và , sẽ bao giờ với Minh Huy nữa. Anh xứng đáng với niềm tin của . Tôi sẽ chấp nhận một đàn ông lừa dối trắng trợn như . Đây là kết thúc cho tất cả.