Giải thoát - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:54:29
Lượt xem: 178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị vẫn luôn nhẫn nhịn, kìm nén cảm xúc.
thấy cứ ép uổng, chị bùng nổ.
“Tại con thể so với Gia Ngọc! Đều là con gái của , nó sống những ngày tháng thế nào! Còn con sống những ngày tháng thế nào!”
“Chỉ vì nó bại não mà con làm một chị hiểu chuyện .”
“Chuyện gì con cũng nhường nhịn nó, từ nhỏ đến lớn con từng ăn một cây kẹo mút t.ử tế, nào cũng lén nhặt cái que em ăn xong đó mà liếm!”
“Con bao giờ mặc quần áo mới, bao giờ ăn một bữa no, đến thịt cũng dám ăn.”
“Trong cái nhà , tuy Gia Ngọc là tàn tật, nhưng nó mới là đại vương!”
“Nó cái gì là cái đó, bố cái gì cũng nó, bao giờ lời con ?”
“Mẹ với bố rõ ràng từng thấy con nhặt cái que kẹo của Gia Ngọc để liếm, nhặt những mẩu trứng gà nó làm rơi để ăn.”
“Con lén ăn những mẩu xương cánh gà nó gặm thừa, thậm chí ngay cả khi con đến kỳ kinh nguyệt, cũng nhặt những thứ dùng trong thùng rác về cho con dùng.”
“Gia Ngọc là em gái ruột của con, con ngại việc nó nhận tình yêu nhiều hơn con.”
“ nếu thực sự xót xa cho con, tại bố nỡ bỏ một hào để mua cho con một cái kẹo chứ?”
“Đôi khi con thực sự ngưỡng mộ Gia Ngọc, nó dễ dàng những thứ mà con khao khát cả đời .”
“Bố khen con hiểu chuyện, nuôi con học, chẳng qua cũng chỉ hy vọng con tiền đồ để tiếp tục bố chăm sóc Gia Ngọc!”
“Bố yêu Gia Ngọc, nên tiếc việc hủy hoại cả cuộc đời con! Để đời con mãi mãi lún sâu cái vũng bùn mang tên Gia Ngọc!”
“Cho nên con mới giả c.h.ế.t để rời khỏi cái nhà mãi mãi, để tìm sự giải thoát!”
“Không chỉ bố thất vọng , con cũng thất vọng thấu xương !”
Mẹ thể tin nổi, bà chị gái với ánh mắt đầy tổn thương.
Cứ như thể mặt là con gái bà.
“Con ... cái gì cơ?”
“Cố tình giả c.h.ế.t? Chỉ để thoát khỏi cái nhà ?”
Trong cơn nóng giận, chị gái kiên định đáp :
“ !”
“Nếu Gia Ngọc gửi tin nhắn cho con, nó tự tử, con sẽ bao giờ !”
Nói câu , vẻ mặt chị gái như trút bỏ gánh nặng.
Bố nhíu mày khó chịu, ánh mắt ông chị sắc lẹm như d.a.o cạo.
“Em gái con con giả c.h.ế.t?”
“! Nó phát hiện !”
Mẹ sững , chân tay bủn rủn lùi một bước.
Bỗng nhiên bà như bừng tỉnh, chỉ mũi chị gái:
“Vậy nên, con với Gia Ngọc nó là gánh nặng, nên nó mới nghĩ quẩn tự t.ử đúng ?”
“ !” Chị gái bướng bỉnh đáp lời.
Tôi thành tiếng, ngừng với :
“Không , chị bao giờ lời đó cả.”
“Chị đang dối đấy, ơi đừng tin chị.”
“Chát!”
Mẹ xuyên qua cơ thể , giáng một cái tát nảy lửa mặt chị gái.
Bà tức đến run b.ắ.n cả :
“Mày hại c.h.ế.t em gái mày! Sao lòng mày độc ác đến thế!”
Chị gái ôm lấy một bên mặt đau rát, nước mắt lưng tròng, thất vọng mở cửa chạy biến ngoài.
Linh hồn bay theo chị.
Bố giận dữ gào lên ngoài cửa:
“Hôm nay mày mà dám , tao sẽ còn đứa con gái nữa.”
Bước chân chị khựng một giây, càng chạy nhanh hơn.
Tôi theo chị suốt quãng đường.
Chị đến một tiệm gà rán, gọi hai đĩa cánh gà lớn.
Chị ăn , chẳng màng đến những ánh mắt kỳ dị của thực khách trong quán.
Tôi bên cạnh chị mà trong hối hận.
Từ nhỏ đến lớn, nào cũng chia cho chị một cái cánh gà nấu.
Lần nào chị cũng lấy, còn nổi cáu với :
“Chị thích ăn là thích ăn, Gia Ngọc đừng ép khác ăn thứ họ thích, tính cách đó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giai-thoat-pdma/chuong-7.html.]
Thế là ngây thơ tin rằng chị thực sự thích ăn cánh gà.
Chị vì mà chịu quá nhiều uất ức.
Ăn xong cánh gà, chị mua một túi kẹo mút thật to, bên bờ sông, ăn .
Tôi sợ đến phát khiếp.
Lo rằng chị nghĩ quẩn sẽ nhảy xuống.
Tôi cuống cuồng đẩy chị, đẩy chị đến vùng an .
dù nỗ lực thế nào, chị vẫn bất động như núi.
Tôi dậm chân, oán hận bản là một con ma vô dụng.
Đột nhiên điện thoại của chị vang lên, vội ghé xem.
Cứ ngỡ đó là tin nhắn bố bảo chị về nhà thì mấy.
Không ngờ đó là tin nhắn của Hoàng Thái Hà:
“Hồ Hạo cũng uống t.h.u.ố.c ngủ , nó để di ngôn cho cháu.”
Tôi sững sờ, ngước mắt chị, chị phát tiếng động nhưng nước mắt trào mãnh liệt hơn.
Chị hồi lâu, cuối cùng bên bờ sông nữa mà đến nhà Hồ Hạo.
Tôi thấy bức di ngôn đó, chằng chịt chữ, càng về chữ càng nhỏ .
Anh bảo chị hãy quên , dũng cảm mà bước tiếp về phía .
Chị nắm chặt bức di ngôn, đến thành tiếng.
Đêm đó chị về nhà mà ở khách sạn, mãi đến khuya mới mệt mà ngủ .
Tôi dùng hết chín trâu hai hổ mới giấc mơ của chị.
“Chị ơi, xin chị, em để chị chịu uất ức .”
Chị thấy , đôi mắt sáng rực lên vì kinh ngạc xen lẫn vui mừng, chị vội vàng ôm chầm lấy :
“Gia Ngọc, là chị đúng, chị nên những lời đó, chị chỉ là...”
Tôi đưa tay chặn môi chị , mỉm với chị:
“Em hiểu mà, chị chỉ là mệt quá nên nghỉ ngơi một chút thôi, bao nhiêu năm qua là em làm khổ cả nhà.”
“Chị thể đừng giận bố nữa ? Thật trong lòng họ cũng chị mà, họ cũng chỉ còn mỗi chị thôi.”
“Em xin chị đấy.”
Chị thấy thì vội vàng đau lòng lau nước mắt cho :
“Chị sẽ về mà, chị định bỏ mặc họ , Gia Ngọc ơi, em với chị ?”
Tôi vẫn còn nhiều điều với chị gái, nhưng thời gian Diêm Vương cho phép giấc mộng chẳng bao nhiêu.
Lời hồi đáp chị còn kịp thốt , cuốn giấc mơ của .
"Mẹ ơi, con xin đừng giận chị nữa, là những tuyệt vời nhất đời ."
"Chị là chị nhất thế gian, chị hại con , mà là do mệnh của con vốn như ."
"Mẹ ơi con xin , hãy yêu thương chị thật nhiều nhé, cả nhà hãy cùng sống thật ."
Mẹ mừng rỡ chạy nhào tới định nắm lấy tay :
"Gia Ngọc, Gia Ngọc, lời con hết, con về con."
Giấc mộng đứt quãng, bà giật tỉnh giấc gào nức nở.
Lúc xuyên giấc mơ của bố, lặp những lời với cho ông một nữa.
Ông nghẹn ngào đồng ý với , đôi mắt đỏ hoe hỏi khẽ:
"Ở bên con đủ tiền tiêu ? Ngày mai bố sẽ đốt thêm thật nhiều tiền giấy cho con."
"Dạ , vẫn là ông già chu đáo nhất."
Ông mỉm , giơ tay chạm nhưng đột nhiên tỉnh mộng, cứ thế thẫn thờ ngẩn ngơ trong gian trống trải.
Ngày hôm , khi bố định ngoài tìm chị gái.
Thì chị xách theo những loại trái cây bố thích ăn và nhiều tiền vàng mã trở về.
Ba , hốc mắt ai nấy đều đỏ bừng, hờn dỗi vui trong phút chốc đều tan biến sạch sành sanh.
Mẹ ôm chầm lấy chị trong niềm hối vô hạn:
"Mẹ xin , Gia Kỳ, là và bố quá vô tâm với con."
Chị lau nước mắt cho :
"Là do con nên những lời như , chúng đừng nhắc chuyện cũ nữa, cả nhà sẽ sống thật ."
Bố mừng phát , vội vàng lên tiếng dàn hòa:
" , chuyện qua thì đừng nhắc nữa, chúng đốt tiền vàng cho Gia Ngọc thôi, con bé báo mộng cho bố là hết tiền tiêu ."
Tôi ở một bên chứng kiến cảnh họ làm lành với , cuối cùng cũng thể yên tâm rời .
《HẾT》