"Mua ít t.h.u.ố.c mà uống , cái nhà chỉ còn trông cậy ông thôi đấy."
"Ông mà gục xuống là hỏng hết."
Bố mở mắt, vì lạnh nên hai tay ôm chặt ngực, rụt cổ :
"Không ."
Đột nhiên ông còn sức để dậy, lảo đảo về phía phòng ngủ.
"Tôi trong chăn một lát cho mồ hôi là khỏi ngay mà."
Ông tấm nệm bông cũ kỹ, thấy đủ ấm nên quơ hết tất cả quần áo dày trong nhà đắp lên .
Ông lầm bầm một câu nhỏ:
"Số tiền mua t.h.u.ố.c , để dành mua t.h.u.ố.c cho Gia Ngọc còn hơn."
"Haizz..."
Ông buông một tiếng thở dài nặng nề.
Tôi bên giường ông, đau lòng đến rơi nước mắt.
Ông ngủ , tiếng nén xuống thấp vì sợ và thấy.
"Gia Kỳ, một đứa trẻ ngoan và tiền đồ như thế, ..."
"Ông trời ơi, nếu ông nhất định mang một đứa con gái của ."
"Tại mang Gia Kỳ cơ chứ..."
Tôi vỗ nhẹ lưng bố, nhưng ông chẳng cảm nhận gì.
"Bố ơi, con c.h.ế.t ."
"Sau bố và sẽ khổ cực nữa."
"Chị gái lẽ cũng sẽ về thôi."
Ông chẳng thấy gì, cứ chui đầu trong chăn mà nức nở nghẹn ngào.
Cho đến khi nấu cơm xong, gọi ông ăn.
Ông kiểm soát cảm xúc , để nhận là ông mới .
"Tôi ăn, bà gọi Gia Ngọc ăn ."
Mẹ thở dài, xoay về phía phòng của và chị.
Bà đẩy cửa , thấy đang trong chăn.
"Gia Ngọc, ăn cơm con."
"Hôm nay làm món cánh gà kho tương con thích nhất đấy."
Thấy phản ứng, cũng lên tiếng, bà kiên nhẫn gọi thêm hai tiếng nữa.
Tôi vẫn im lìm.
Cơn giận của ngay lập tức bốc lên:
"Mẹ đang gọi con đấy!"
"C.h.ế.t mà thèm thưa lấy một tiếng!"
"Ngày nào cũng như con ở hầu hạ con, mà chẳng cái tích sự gì!"
"Con thể để bớt lo một chút , đừng ngày nào cũng ườn giường như một đứa phế vật như thế nữa!"
"Mẹ đang con đấy! Con thấy hả!"
"Trong nhà xảy chuyện lớn như , mà con chỉ ngủ thôi!"
"Thà rằng con c.h.ế.t cho ! Tôi sẽ c.h.ế.t cùng con! Cả hai cùng giải thoát!"
Bà càng mắng càng suy sụp, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, ngừng lấy tay lau .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giai-thoat-pdma/chuong-2.html.]
Tôi theo bản năng lao đến ôm bà, nhưng chỉ ôm khí.
Tôi chỉ cuống cuồng, lặp lặp :
"Mẹ ơi, con xin ."
"Con xin ."
Tôi bà và bố là yêu .
Chỉ là bao nhiêu năm qua, họ căn bệnh của hành hạ đến mức sắp phát điên .
Mẹ tức giận ngoài, bên chiếc bàn ăn gãy một chân mà gạt nước mắt.
Trên bàn đặt ba bát cơm trắng, hai chiếc cánh gà kho tương và một đĩa dưa muối tự làm.
Phần cánh gà đó là dành cho .
Lần nào cũng chỉ mua đúng hai chiếc.
Lúc đầu, bà bán rau còn mỉa mai rằng thấy ai mua cánh gà mà mua đúng hai cái bao giờ.
Lần nào cũng chỉ gượng gạo cho qua chuyện.
Sau bà bán rau cảnh nhà , còn dành cho những cái lạnh nhạt nữa.
Lần nào bà cũng tặng thêm cho ít hành và gừng.
Hồi chị gái còn ở nhà, chị thèm đến mức mắt sắp rơi ngoài nhưng vẫn cứng rắn :
"Em ăn , chị thích ăn ."
Tôi từng hỏi chị: "Chị ơi, bố thiên vị em như , chị buồn ?"
Chị mỉm đáp: "Không , gì mà buồn chứ."
"Bố đối xử với em hơn về mặt ăn uống và sinh hoạt, nhưng họ cũng nuôi chị ăn học mà."
"Sự hy sinh của họ dành cho chị hề ít hơn dành cho em , học tốn kém lắm."
"Vì , chị thấy gì là bất công cả."
Nghĩ đến nụ ngọt ngào của chị gái, tim nhói đau.
Nếu mắc cái "bệnh nhà giàu" .
Bố và đều làm hai công việc một lúc, ban ngày ở công trường, buổi tối rửa bát thuê ở nhà hàng.
Lương của hai cộng là 15 triệu một tháng.
chi phí phục hồi chức năng cho chứng bại não của mỗi tháng ngốn hết 8 triệu .
Thực những tổ chức cung cấp dịch vụ phục hồi chức năng miễn phí cho những chân tay linh hoạt, khó khăn như .
Tôi cũng từng tập ở đó một thời gian, nhưng cảm thấy hiệu quả ở đó .
Bà bỏ tiền để đưa đến trung tâm tư nhân mỗi ngày.
Buổi trưa bà đưa , 2 tiếng bà đến đón về.
Bất kể mưa gió, bà đưa đón như thế suốt 26 năm trời.
Cộng thêm việc trầm cảm và lo âu, mỗi giờ tư vấn tâm lý tốn 800 ngàn đồng.
Mẹ chẳng hề chớp mắt lấy một cái, mỗi tuần đều đưa từ 3 đến 4 .
Còn uống đủ các loại t.h.u.ố.c nữa.
Điều đó dẫn đến việc chị gái học đại học đến cả tiền sinh hoạt phí cũng , học làm thêm vất vả.
Vì , mà mỗi trong gia đình đều giống như đang vùng vẫy địa ngục.
Thực để họ liên lụy, tự t.ử vài .
nào cũng cứu sống.
Cũng may ông trời mắt, cho toại nguyện.