Giấc mộng trùng phùng - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:21:11
Lượt xem: 248

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất lâu sau, Đường Tiêm Vân thở dài rồi quay người chuẩn bị đi về, thế mà lại bất ngờ va phải một bóng người cao lớn.

Cô bị va mạnh lảo đảo lùi về sau hai bước, xoa bóp vai đau.

Chỉ là cô còn chưa nói gì, đối phương đã mở miệng mắng xối xả. "Đi đứng kiểu gì đấy? Không có mắt à?"

Đường Tiêm Vân nhíu mày, ngẩng đầu muốn xem là loại người thế nào mà vô lễ đến vậy.

Trước mắt là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo khoác đen, tướng mạo coi như đoan chính, chỉ là trên trán có vết sẹo dài hai tấc.

Người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt cô, bỗng ngây người ra một lúc không hiểu tại sao.

"Xin lỗi, nhưng xin hãy nói năng lịch sự một chút." Đường Tiêm Vân kiên nhẫn nhắc nhở.

Người đàn ông đánh giá cô một lượt rồi vội vàng đẩy cửa quán cà phê bước vào.

Qua cửa kính, Đường Tiêm Vân còn thấy hắn ta liên tục ngoái đầu nhìn mình, ánh mắt quái lạ.

Cô cau chặt mày, rất không thích ánh mắt nhìn trộm của người đàn ông đó.

Cô cũng không nghĩ nhiều, bỏ đi thẳng.

Bên trong quán cà phê.

Đường Mạn Nhã vừa uống một ngụm cà phê, một giọng nói gấp gáp khiến vẻ mặt cô trở nên cực kỳ khó coi.

"Anh vừa nhìn thấy Đường Tiêm Vân ở cửa!"

Cô nhíu mày, nhìn anh họ Lâm Phong đang hoảng loạn trước mắt: "Thấy thì thấy rồi, làm gì mà la lên thế?"

Lâm Phong cũng biết mình quá gây chú ý, liền ngồi xuống, hạ thấp giọng nói: "Không phải em sợ cô ta biết chuyện năm đó chúng ta bỏ lại cô ta chỉ cứu mỗi Tư Lăng Dạ sao?"

Đường Mạn Nhã thong thả đặt cốc xuống: "Lúc đó cô ta đang hôn mê, căn bản không biết."

Nghe vậy, Lâm Phong cuối cùng cũng yên tâm, liền chuyển đề tài: "Nghe em nói mấy ngày nay hợp đồng của em đều bị cướp hết rồi à?"

Nghe vậy, sắc mặt Đường Mạn Nhã thay đổi, không nói gì, nhưng trong lòng đã nguyền rủa Đường Tiêm Vân hàng ngàn lần.

Cô ta bây giờ thê thảm đến mức sắp bị đóng băng sự nghiệp, tất cả là nhờ cô ta.

"Nếu thật sự không thể trụ nổi nữa, vậy em chẳng có gì phải kiêng kỵ cả." Đường Mạn Nhã nghiến răng nói một câu, ngữ khí lạnh lẽo như muốn cùng Đường Tiêm Vân cá c.h.ế.t lưới rách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giac-mong-trung-phung/chuong-23.html.]

Nhà họ Đường.

Đường Tiêm Vân về đến nhà, vừa vặn chú Đức đang chuẩn bị đi.

Thấy cô về, liền chào hỏi: "Tiểu thư, mọi chuyện tôi đã nói hết với Trần Viêm rồi."

Đường Tiêm Vân nhìn về phía Trần Viêm, gật đầu: "Tôi biết rồi."

Sau khi Đức thúc đi, Trần Viêm mới lên tiếng: "Em đi đâu thế?"

"Không đi đâu cả, chỉ là đi dạo loanh quanh thôi." Đường Tiêm Vân quay đầu đi, không muốn để anh ấy nhìn ra sự khác thường của mình.

Trần Viêm nhìn khóe mắt hơi đỏ của cô, ngữ điệu dần thấp xuống: "Có phải em đã gặp Tư Lăng Dạ không?"

Nghe vậy, tim Trần Viêm không khỏi thắt lại, sự chú ý càng tập trung hơn vào ánh mắt cô.

Đường Tiêm Vân mệt mỏi ngồi xuống sofa, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại: "Cũng chỉ là nói cho anh ta biết thôi, chẳng thay đổi được gì cả."

Giọng cô bình thản, khiến người ta chỉ có thể đoán cô đang cảm thấy thế nào lúc này.

Trần Viêm ngồi xuống, để cô tựa đầu nhẹ nhàng vào vai anh: "Bác sĩ nói sao?"

Có lẽ lúc này điều anh nên lo lắng không phải là chuyện của cô và Tư Lăng Dạ, mà là tình hình bệnh của cô.

Mắt Đường Tiêm Vân tối sầm lại, giọng nói nhuốm một chút buồn bã: "Xuân năm sau, không thấy được nữa rồi."

"..."

Trần Viêm chỉ cảm thấy trái tim như bị băng đâm, lạnh lẽo kèm theo đau đớn dần lan dần khắp cơ thể.

Anh chớp chớp đôi mắt cay xè, cố gắng kéo khóe môi: "Không sao, mùa đông cũng rất đẹp."

"Ừm..."

Đường Tiêm Vân từ từ thả lỏng thần kinh căng thẳng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Thời gian dường như đều tĩnh lặng vào khoảnh khắc này, còn Trần Viêm cảm nhận hơi thở đều đều bên cạnh, càng hy vọng thời gian thật sự dừng lại vào lúc này.

Như vậy Đường Tiêm Vân có thể sống, sống như một Đường Tiêm Vân thuộc về anh ấy.

Bảo mẫu đi tới, muốn nhắc Đường Tiêm Vân lên lầu ngủ, Trần Viêm lại giơ tay lên "suỵt" một tiếng, ra hiệu bảo mẫu lấy chăn đến đắp cho cô.

Loading...