Giấc mộng trùng phùng - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:21:10
Lượt xem: 388

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Lăng Dạ nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, chỉ cảm thấy mọi thứ lúc này đều trở nên mờ ảo, duy chỉ có người trước mắt là rõ ràng vô cùng.

Đây là khoảnh khắc hiếm hoi Đường Tiêm Vân dịu dàng, u sầu, nhưng lại là giây phút khiến anh đau lòng nhất.

Anh đã quên mất quá nhiều chuyện của hai người.

Đường Tiêm Vân hít hít mũi cay sè, đột nhiên chuyển đề tài: "Năm năm trước, chúng ta vừa đi du lịch với bố mẹ tôi về, khi đi ngang qua đường Hoàn Sơn thì bất ngờ bị một chiếc xe chạy quá tốc độ đ.â.m phải."

Nghe vậy, tim Tư Lăng Dạ thắt lại, bên tai như vang vọng tiếng nổ lớn kinh hoàng.

"Xe lăn xuống dốc, bố tôi ngồi ở ghế phụ đã dùng thân mình bảo vệ anh, còn mẹ tôi ngồi ghế sau thì bảo vệ em."

Nước mắt vô thức rơi xuống, Đường Tiêm Vân siết chặt tay, cả người run rẩy.

Cô như đang trải qua giây phút sinh tử ngày hôm đó.

"Bố và mẹ c.h.ế.t rồi, còn chúng ta vẫn sống, tôi kéo anh từ trong xe ra, người anh đầy máu, tôi muốn bò lên trên gọi người cứu mạng, nhưng tôi không còn chút sức lực nào..."

Đường Tiêm Vân quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Tư Lăng Dạ đang cứng đờ: "Tôi hôn mê mười ngày, chờ tỉnh lại tôi muốn đi tìm anh, nhưng bố anh nói anh đã chuyển viện rồi, ông nội cũng khuyên tôi dưỡng thương thật tốt, tôi chỉ có thể chọn dưỡng thương xong rồi mới đi tìm anh."

"Thế mà đợi đến khi tôi khỏi hẳn, anh lại ra nước ngoài rồi, đi không một lời từ biệt, còn dẫn theo cô ảnh hậu tên là Đường Mạn Nhã đó."

Tư Lăng Dạ nghẹn lời: "Tôi..."

Anh nhìn đôi mắt dần dâng lên sự oán hận kia, lời giải thích nghẹn lại trong miệng không thể nói ra một chữ nào.

Ngày đó anh tỉnh lại, không nhớ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, nghe bố mẹ và bác sĩ nói là Đường Mạn Nhã đã đưa anh đến bệnh viện, anh liền cho rằng Đường Mạn Nhã là ân nhân cứu mạng của mình.

Đường Tiêm Vân ép mình dời mắt đi, đứng dậy cởi khăn quàng cổ, trả lại cho anh.

"Anh có hối hận khi biết những điều này không?"

Tư Lăng Dạ không nhận, mà đứng dậy khàn giọng hỏi lại: "Tại sao không nói cho tôi biết?"

Tại sao không một ai nói cho anh biết anh đã sai? Thậm chí sai lầm đến mức lố bịch như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/giac-mong-trung-phung/chuong-22.html.]

"Bởi vì anh ghét tôi." Giọng Đường Tiêm Vân bình thản đến lạ, bình thản như đang kể lại một chuyện nhỏ.

"Anh cho rằng tôi vì tiền mà đồng ý với bố mẹ anh ép anh về nhà, cho rằng tôi chỉ muốn bay lên cành cao hóa phượng hoàng, cho rằng tôi chỉ là một kẻ ác không từ thủ đoạn vì lợi ích của bản thân, cho nên tôi nói gì đi nữa, trong mắt anh đều đại diện cho sự lừa dối và giả tạo."

Thấy Tư Lăng Dạ không phủ nhận, cô đặt thẳng chiếc khăn lên ghế dài: "Còn anh chưa bao giờ nghi ngờ Đường Mạn Nhã, thậm chí vì cô ta mà học luật làm luật sư, trải thảm cho con đường sự nghiệp của cô ta, liệu một người như vậy có tin lời tôi không?"

Đường Tiêm Vân đưa tay lau đi hàng lệ còn sót nơi khóe mắt, quay người chuẩn bị rời đi.

"Tiêm Vân."

Tư Lăng Dạ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, lực đạo lúc siết chặt lúc buông lỏng, như thể sự giằng xé nội tâm.

Thế mà từng câu từng chữ muốn níu giữ lại nghẹn lại nơi cửa miệng, khó lòng nói ra.

Anh nghĩ đến những lời Đường Tiêm Vân vừa nói, lại cảm thấy những lời đó quá nhạt nhẽo.

Suy cho cùng cô nói đều là sự thật, mấy năm đó anh vẫn luôn đối xử với cô như vậy.

Đường Tiêm Vân nghiến răng, dùng sức rút tay về: "Tư Lăng Dạ, nếu anh muốn giải thích, xin lỗi hay hối hận, thật sự không cần thiết, cứ như anh nói làm bạn là được, nhưng tôi thấy không liên lạc thì tốt hơn."

Vừa bước đi một bước, khóe mắt vốn đã khô lại lại trào ra một hàng lệ nóng.

Tư Lăng Dạ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, anh lảo đảo ngồi xuống, ôm lấy chiếc khăn còn vương lại hơi ấm của cả hai, vành mắt dần nóng lên.

"Bạn bè..." anh nghẹn ngào lẩm bẩm, "Có lẽ trong lòng cô, bây giờ anh còn không bằng một người xa lạ."

Rời khỏi công viên, Đường Tiêm Vân bảo tài xế về trước, cô muốn đi dạo bên ngoài một chút.

Gió lạnh se sắt, cô một mình vô định đi bộ trên phố.

Mãi cho đến khi dừng bước trước cửa một quán cà phê, Đường Tiêm Vân mới quay đầu nhìn bản thân trong tấm kính cửa sổ.

Cô đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt, ánh mắt có chút mơ màng.

Có khoảnh khắc cô cảm thấy mình dường như đã là một bà lão bảy tám mươi tuổi, đầy phong trần và mệt mỏi.

Đặc biệt khi nghĩ về chuyện cũ liên quan đến Tư Lăng Dạ, trong lòng càng thêm phức tạp.

Loading...